[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 226: Trắng Đêm Chưa Về (2)


Chương 226: Trắng Đêm Chưa Về (2)
Chương 226: Trắng Đêm Chưa Về (2)
Chương 226: Trắng Đêm Chưa Về (2)
Sáng sớm hôm sau, Tô Oanh dậy đã đối diện với hai đôi mắt to nhìn nàng.
Tô Oanh chớp mắt, lộ ra một nụ cười, lại nghe thấy Nhị Bảo đáng yêu nói: "Ca ca, mẹ còn ở đây, chúng ta theo Sở tiên sinh đi học đi."
Đại Bảo nghiêm túc gật đầu: "Ừ, nương, người ngủ tiếp một lát, chúng con đi học."
Tô Oanh ngẩn người gật đầu, không rõ ngày hôm qua hai tiểu gia hỏa còn khóc đến chết đi sống lại với nàng, Sao hôm nay trấn định như vậy.
Lúc sau ở dưới nhìn theo của Tô Oanh, hai tiểu nãi bao tiện tay nắm tay nhau đi học.
Tô Oanh ngồi dậy nhìn lại Tiêu Tẫn: "Có phải ngươi nói gì đó với bọn nó hay không?"
Tiêu Tẫn rũ đôi mắt, nhàn nhạt nói: "Ta nói bới bọn nó, bọn nó biết chữ nhiều hơn Sở Vân, ngươi sẽ không đi."
Tô Oanh cảm thấy lừa hài tử như vậy không tốt, nhưng tạm thời nàng cũng nghĩ không ra biện pháp tốt hơn.
Tô Oanh đứng dậy, đi ra khỏi phòng, nhưng nàng mới vừa bước ra thì nghĩ đến cái gì đó lại quay trở về: "Lát nữa ta đi Hổ Doanh một chuyến."
Tiêu Tẫn ngước mắt: "Ừ."
Tô Oanh gật đầu ra khỏi phòng.
"Phu nhân, đào mấy ngày ruộng đã lật không sai biệt lắm, đại khái khi nào hạt giống bên kia có thể trở về?" Trình Minh thấy Tô Oanh ra, liền gấp không chờ nổi hỏi.
Tô Oanh nói: "Yên tâm, rất nhanh, ngươi cứ việc dẫn theo bọn họ ra sức đào là được."
"Được."
Ăn cơm sáng, Tô Oanh đã đi về phía Hổ Doanh bên kia.
Người trông coi Hổ Doanh nhận ra Tô Oanh, thấy nàng tới đã dẫn nàng đi vào theo.
Tô Oanh đến đúng lúc Hổ Uy đang uống thuốc, thấy Tô Oanh tiến vào hắn ta hơi kinh ngạc.
"Sao Tô nương tử tới sớm đây như vậy?"
Tô Oanh không thể không bội phục năng lực tự lành của hắn ta, một buổi tối ngắn ngủn là có thể tự mình ngồi dậy.
"Ngươi tốt nhất thành thật nằm xuống, ngươi bị thương không chỉ có chút da thịt bên ngoài này, lá lách trong bụng đều bị đâm thủng, trong khoảng thời gian ngắn không khôi phục được."
Hổ Uy cảm kích nói: "Cảm ơn Tô nương tử ra tay cứu giúp, ân cứu mạng, Kiều mỗ vĩnh sinh không quên."
"Chờ ngươi khỏe lại, ta có rất nhiều cơ hội để ngươi hồi báo, Kiều Dương đâu?"
Hổ Uy cũng vừa tỉnh, còn chưa kịp hỏi Kiều Dương đâu, hắn gọi người thủ hạ tới hỏi: "Nhị công tử đâu?"
"Thủ lĩnh, ngày hôm qua nhị công tử đã dẫn theo người giết đến Thanh Long Doanh rồi."
Hổ Uy vừa nghe, mắt hổ trầm xuống: "Cái gì? Cả đêm tiểu tử kia không trở về?"
"Vâng."
Hổ Uy hất chăn trên người nhảy xuống: "Đi, chuẩn bị ngựa."
Hổ Uy mới vừa động, đã chạm vào vết thương, đau đến hắn trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Tô Oanh nhíu mày, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Hôm qua ta mới khâu vết thương này cho ngươi, nếu ngươi lộn xộn khiến băng hở tạo thành cảm nhiễm, ngươi cũng đừng nghĩ muốn sống nữa."
Thủ hạ thấy thế nhanh tiến lên nâng Hổ Uy lên.
Hổ Uy đau đến khuôn mặt đều trắng bệch: "Tiểu tử kia, chỉ, chỉ có chút công phu mèo quào, ta, nếu ta không đi, hắn, hắn nhất định phải chết."
"Ngươi dạng này đi cũng là tặng đầu cho người ta, nếu là ta muốn những hạt giống này, đồ vật bị đoạt tự nhiên là ta đi đoạt về."
Hổ Uy kinh ngạc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tô Oanh, không nghĩ tới nàng nguyện ý đi cứu người.
"Nhưng ngươi một nữ lưu..."
"Lời này ngươi nghĩ kỹ lại rồi nói." Tô Oanh lạnh lùng chặn ngang hắn ta.
Hổ Uy thức thời im lặng, hắn không đánh lại một nữ lưu này.
"Nói tình huống Thanh Long Doanh cho ta."
Hổ Uy căng chặt khuôn mặt nói: "Theo ta được biết, sáng lập Thanh Long Doanh sớm nhất chính là một đám đào binh, bọn họ hành hạ người lúc trước ở trong doanh địa đến chết rồi chiếm nơi đó cho riêng mình, bọn họ có mười hai long binh thân thủ lợi hại, chẳng sợ ta không bị thương cũng không phải là đối thủ của bọn họ, bọn họ vẫn luôn đều mơ ước địa bàn của Lão Hổ Doanh, lúc trước có cổ tộc ở đây, bọn họ sẽ hơi kiêng kị, hiện tại cổ tộc không còn, khẳng định bọn họ lại ngo ngoe rục rịch, bằng không cũng sẽ không đột nhiên ra tay với ta."
"Đã biết, tìm người dẫn đường cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận