[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 233: Có Để Ý, Mới Có Thể Đắn Đo (2)


Chương 233: Có Để Ý, Mới Có Thể Đắn Đo (2)
Chương 233: Có Để Ý, Mới Có Thể Đắn Đo (2)
Chương 233: Có Để Ý, Mới Có Thể Đắn Đo (2)
Ngụy Khôn vừa nghe, trong mắt khó nén vẻ khiếp sợ, nhưng thám tử của hắn ta sẽ không lừa hắn ta.
Khó trách ngày hôm qua Bàng Tông bị đánh đến giống chó rơi xuống nước, không hề có sức phản kháng.
"Nàng chỉ một mình?"
"Không phải, nàng dẫn theo cả gia đình, hình như trượng phu lại là người tàn phế, còn có hai đứa nhỏ, nhìn còn rất bênh vực người của mình."
Đôi mắt Ngụy Khôn trầm xuống: "Bênh vực người mình, bênh vực người mình được." Bênh vực người mình là có uy hiếp, có uy hiếp sẽ có biện pháp gây khó dễ cho nàng.
"Phái người đi nhìn chằm chằm chỗ nàng ở, tìm đúng cơ hội, bắt lấy khuyết điểm của nàng! Ta cũng không tin, nàng sẽ không đi vào khuôn khổ!"
"Vâng."
Nếu Tô Oanh biết Ngụy Khôn mang theo một đống vật tư lớn và vàng tới muốn mua nàng, nàng khẳng định muốn xông tới Lão Hổ Doanh trước tiên, để đồ vật lại, người cút.
Sau khi dậy sớm, Tô Oanh lên nóc nhà, ngồi xếp bằng hấp thu tinh hoa trời đất, bắt đầu điều tức, nàng phát hiện trải qua một đoạn thời gian điều tức, lực lượng của nàng càng ngày càng mạnh, dựa theo cách nói của chiến hữu nàng cái này gọi là gia tăng nội bộ, dựa theo nàng hiểu chính là chân khí đều có thể đủ đi vào trung tâm, tăng cường lực lượng trung tâm của nàng.
Điều tức xong Tô Oanh từ trên nóc nhà nhảy xuống, hôm nay Trình Minh bọn họ phải đi gieo hạt, nàng cũng muốn đi theo làm điểm khác.
"Linh Nhi, Tễ Nhi, còn có tiểu Lâm Sanh, các con đều ngoan ngoãn ở trong nhà đọc sách hôm nay ta đi bắt cá cho các con ăn."
"Ăn cá, ăn cá, nương, Linh nhi cũng muốn đi bắt cá." Nhị Bảo là một tính tình nhanh nhẹn, mấy ngày nay ngồi đọc sách cô bé cảm thấy thật là khó chịu, cái loại cả người đều không dễ chịu này.
Đại Bảo khuôn mặt nhỏ nghiêm túc đã đi đến, kéo cô bé sang bên cạnh nói: "Linh Nhi, ngày hôm qua Sở tiên sinh dạy muội chữ muội còn nhớ rõ sao?"
Nhị Bảo chu miệng nhỏ: "Nhớ rõ..." Mới là lạ.
"Linh Nhi ngoan ngoãn, rất nhanh phu nhân sẽ bắt cá đã trở lại, đến lúc đó chúng ta lại chơi với con cá được không?"
Nhị Bảo cố gắng gật đầu: "Nương, người nhất định phải cẩn thận."
Tô Oanh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ càng ngày càng nhiều thịt của bọn họ: "Không thành vấn đề, nương nhất định sẽ chú ý, được rồi, đi học đi, canh giờ đã tới rồi."
Ba đứa nhỏ lưu luyến không rời nhìn theo bóng dáng Tô Oanh rời đi.
Tô Oanh mới ra cổng đã thấy Lý Dũng dẫn theo một đội nhân mã đến đây.
"Tô nương tử."
Tô Oanh nhìn về phía bọn họ: "Ngươi làm gì vậy?"
Lý Dũng nói: "Thủ lĩnh bọn họ lo lắng người Thanh Long Doanh sẽ tìm Tô nương tử phiền toái, để cho tiểu nhân dẫn người tới bảo vệ an toàn cho Tô nương tử."
Tô Oanh gật đầu: "Vậy các ngươi ở bên ngoài sân canh đi, không cần đi theo ta."
"Tô nương tử muốn đi đâu?"
"Đi làm ruộng." Tô Oanh vác cái cuốc rồi đi.
Trước đó Trình Minh đã dẫn theo Nhất Hào bọn họ tới ngoài ruộng, đưa mắt nhìn lại, đã bị đào hơn phân nửa.
"Sao phu nhân đến đây? Chuyện nơi này giao cho chúng ta là được, lát nữa ngày sẽ nắng, phu nhân vẫn là trở về đi." Trình Minh thấy Tô Oanh tới, chạy nhanh tới nói.
Tô Oanh xua tay: "Hôm nay ta lại đây là tới đào hồ nước."
"Đào hồ nước?" Trình Dương hơi kinh ngạc.
"Ừ, nếu đều đã dẫn nước xuống, vậy không sợ lại tốn thời gian, đào ra hai con đường, không những có thể chứa nước còn có thể nuôi cá, dù sao là nước chảy, tỷ lệ cá sống hẳn là sẽ không thấp."
Trình Minh nghe Tô Oanh nói như vậy thì vỗ đầu, hắn lại không nghĩ tới cái này.
"Phu nhân nói đúng, vậy ta cùng phu nhân đi xem vị trí, xem đào hồ nước này ở nơi nào thích hợp."
Tô Oanh ừ một tiếng, chọn một đường ở đồng ruộng với Trình Minh.
Trong nhà, Hạ Thủ Nghĩa thấy củi lửa nhà bếp đã dùng đến không sai biệt lắm, từ nhà bếp ra, chuẩn bị ra sau núi đi lấy củi về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận