[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 239: Còn Sẽ Quay Lại (2)


Chương 239: Còn Sẽ Quay Lại (2)
Chương 239: Còn Sẽ Quay Lại (2)
Chương 239: Còn Sẽ Quay Lại (2)
Đại Bảo hơi nghi ngờ nhìn về phía Tô Oanh: "Thật vậy sao nương."
Tô Oanh xoa giữa mày, đột nhiên cảm thấy mình như cần chú trọng một chút giáo dục giới tính cho trẻ con: "Không, giả."
"Nương, nhưng là Lâm di nương cũng thấy! Còn có Bạch Sương thẩm cũng thấy, còn có... Ô ô , ô ô ô..."
Nhị Bảo giãy giụa muốn kéo tay che cái miệng nhỏ của mình, mặt Tô Oanh không biểu tình nhìn đám người Lâm Thù Du, Bạch Sương yên lặng từ trong viện đi qua: "ầm" một tiếng cửa bị đóng lại.
"Linh Nhi ngoan, ca ca nói không sai, hắn là nam tử hán, không thể tắm rửa chung với chúng ta, trước kia không tính, về sau sẽ không thể, biết không?"
Nhị Bảo hơi không phục phồng khuôn mặt nhỏ lên: "Vì sao?"
"Bởi vì Linh Nhi trưởng thành." Tô Oanh xoa bóp khuôn mặt nhỏ mum múp thịt của cô bé: "Linh nhi là cô nương gia không thể tắm rửa chung với nam hài tử, phụ thân cũng không được, biết chưa?"
Thấy Tô Oanh nói rất nghiêm túc, Nhị Bảo cái hiểu cái không gật đầu: "Vâng nương."
Tô Oanh dẫn Đại Bảo ra tịnh phòng, để Giang Dương bọn họ hỗ trợ tắm rửa.
Tô Oanh dẫn theo Nhị Bảo vào tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tô Oanh mới vừa mặc y phục cho Nhị Bảo xong, cô bé đã vội vã chạy ra ngoài.
Tô Oanh đi theo đến ngoài phòng, đã nghe Nhị Bảo nói với Tiêu Tẫn: "Phụ thân, ngài là nam tử hán, ngài không thể ngủ chung với con, ngài cầm chăn đi đến cách vách đi ngủ." Nói xong, còn bế chăn của Tiêu Tẫn lên, nhét vào trong tay của hắn.
Tiêu Tẫn ngẩng đầu nhìn lại Tô Oanh, ánh mắt hơi bất mãn đang dò hỏi, đây là có chuyện gì.
Tô Oanh thấy bộ dáng ăn mệt của hắn, nhịn cười nói: "Đừng nhìn ta, chính ngươi nói nam nữ khác biệt."
Gân xanh trên trán Tiêu Tẫn giật giật, hắn nói nam nữ khác biệt là ý tứ này sao!
"Linh Nhi, phụ thân và nương là phu thê, là phải ngủ ở trong một phòng." Tiêu Tẫn kiên nhẫn giải thích.
Nhị Bảo không hiểu: "Là phu thê, là có thể ôm rồi hôn sao?"
Tô Oanh: "..."
Tiêu Tẫn: "..."
"Phải không phải không?" Nhị Bảo kiên trì truy vấn.
Tiêu Tẫn nói: "Đúng vậy."
Nhị Bảo xoay người bước chân ngắn nhỏ đến trước mặt Tô Oanh, kéo nàng đi đến bên người Tiêu Tẫn.
"Vậy... Linh nhi đưa nương cho phụ thân ôm rồi hôn đi."
Tô Oanh: "..." Nghe ta nói, cảm ơn ngươi...
Tiêu Tẫn nhìn Tô Oanh, mắt đen thâm thúy lộ ra một ý vị khiến nàng đọc không hiểu.
Ánh mắt vui mừng kia, cực kỳ giống con chó khi nhìn thấy lợn rừng khó có thể áp chế.
Tô Oanh nhíu mày, nghĩ đến mình có thể là một con lợn rừng sắp bị gặm ăn... Nhanh ôm Nhị Bảo tới khung cửa sổ: "Linh nhi ngoan, mau đi ngủ đi, nương đã mệt rồi."
Nhìn bóng dáng Tô Oanh hấp tấp tránh né, ánh mắt Tiêu Tẫn híp lại, hắn cảm thấy hắn cần phải để Tô Oanh biết, hàm nghĩa của phu thê.
Đêm dần sâu, trên cơ bản người Lão Hổ Doanh đều đã ngủ.
Đồng ruộng cũng chỉ có mấy cái đèn chiếu sáng lên, Trình Minh và số ba đến số sáu trông coi, thay phiên tuần tra ở ngoài ruộng.
Lúc này, mấy bóng dáng trốn ở chỗ tối lén lút tránh ở chỗ tối.
"Nương nó lão tử, lại còn để người canh, như vậy sao chúng ta xuống tay?"
"Gấp cái gì, chờ một chút, ta cũng không tin bọn họ có thể đi một buổi tối, lúc ban ngày ta chính là thấy, bọn họ trồng không ít khoai tây vào, chúng ta đi đào ra, không biết có thể ăn bao lâu!"
"Mau, mau xem, hai người kia đi rồi, thừa dịp hiện tại, đi mau!"
Trong bóng đêm bóng người để lại một người canh gác, những người khác đều lẻn đến ngoài ruộng, bắt đầu không ngừng tìm kiếm hạt giống khoai tây hôm nay vừa mới gieo trồng.
Bọn họ mới vừa đào nửa mẫu đất, đã bị Trình Minh tới tuần tra phát hiện.
"Người nào, buổi tối tới làm cái gì?"
"Người tới, chạy mau, chạy mau!" Vài người ôm hạt giống đào ra trong tay xoay người chạy.
Mấy người Trình Minh cầm theo cây đuốc đuổi theo, nhưng bởi vì không tính quen thuộc với địa hình này, lại tối lửa tắt đèn, rất nhanh đã mất dấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận