[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 243: Hiếu Tử Hiền Tôn (2)


Chương 243: Hiếu Tử Hiền Tôn (2)
Chương 243: Hiếu Tử Hiền Tôn (2)
Chương 243: Hiếu Tử Hiền Tôn (2)
Hồ Vĩ vẻ mặt kính cẩn nghe theo quỳ xuống ở mộ phần, còn ra dáng ra hình dập đầu ba cái.
"Tổ tông, ngươi nhất định phải phù hộ cho chúng ta, ngày hôm qua độc phụ này đào mộ phần của ngài, ngài không cần tức giận, việc này chúng ta nhất định sẽ đòi lại cho ngài một công đạo." Bộ dáng của Hồ Vĩ kia rất thành tâm, nhưng thật ra rất giống một hiếu tử hiền tôn.
"Phi, ngươi Hồ Vĩ hạ lưu, nữ nhi của ta không có hiếu tử hiền tôn như ngươi!" Lúc này, trong đám người đột nhiên có một nam nhân hán tử chạy ra, một chân đạp Hồ Vĩ quỳ trên mặt đất.
Nam nhân nổi giận đùng đùng chỉ vào bọn họ nói: "Lúc trước Đại Nha nhà ta chính là bị nhi tử hạ lưu kia của ngươi hại chết, hiện tại hay rồi, nhi tử ha lưu kia của ngươi đã chết, quả thật chính là báo ứng!"
Hồ Vĩ bị đạp một chân rất chắc chắn, tức giận từ trên mặt đất đứng lên.
"Ta còn tưởng là ai, thì ra là ngươi Lý lão tam quê mùa, Đại Nha nhà ngươi dù là chết cũng xứng đáng, tuổi còn nhỏ đã biết tới câu dẫn nhi tử của ta, nàng xứng đáng xuống hầu hạ Diêm La Vương!"
Lý lão tam vừa nghe lời này tức giận đến vành mắt đỏ rực: "Ngươi không biết xấu hổ, rõ ràng là nhi tử ngươi nổi lên lòng xấu xa với Đại Nha, các ngươi còn có mặt mũi ra gạt người, đây rõ ràng chính là bãi tha ma của Đại Nha nhà ta, đi con nương tổ tông ngươi!"
Mọi người nghe Lý lão tam nói như vậy, mới tò mò đến trước mộ nhìn: "Ha, thật đúng là mộ phần của Lý Đại Nha."
"Hồ Vĩ, các ngươi thật đúng là nhận Đại Nha của Lý gia làm tổ tông ha ha ha ha ha."
Hồ Vĩ không biết chữ, Lý thị lại càng không hiểu, bọn họ nào biết được nơi này là mộ phần của ai, chỉ là lúc trước nghe người ta nói Tô Oanh bọn họ có tiền, để người rời ruộng đã bồi thường không ít, bọn họ mới đỏ mắt.
Ngày hôm qua Lý thị đi đến đồng ruộng, muốn nhìn xem có thể chiếm được tiện nghi gì hay không, đã nghe thấy Tô Oanh bọn họ nói hình như đào được quan tài của nhà người khác.
Bà ta nổi tâm kế trong lòng, nên chạy tới gây sự, đây là phần mộ tổ tiên của bọn họ, nghĩ có thể từ trong tay Tô Oanh muốn chỗ tốt, ai biết, vừa vặn không khéo, nơi này lại là bãi tha ma của Lý Đại Nha!
Một nhà Hồ Vĩ nghĩ đến mình dập đầu cho một nha đầu đoản mệnh đã cảm thấy đen đủi.
Lập tức chuyển về phía Tô Oanh, bắt đền Tô Oanh.
"Nhi tử của ta là ăn giống cây trong đất của ngươi mà xảy ra chuyện, việc này nói cái gì cũng đều không thể bỏ qua."
Dù bận Tô Oanh vẫn ung dung nhướng mày: "Các ngươi muốn cái gì?"
Mấy người Lý thị nghe Tô Oanh hỏi như vậy thì cho rằng mình đang có hy vọng tống tiền, lập tức giơ năm ngón tay lên.
"500 lượng bạc, ngươi chỉ cần đưa cho chúng ta 500 lượng bạc thì coi như việc này cứ thế cho qua."
Tô Oanh nghe vậy, từ chối cho ý kiến chủ gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn xung quanh, giống như đang tìm cái gì đó.
Mấy người Lý thị nhìn Tô Oanh không lên tiếng, cho rằng nàng chê nhiều, lập tức nói: "Nữ nhân độc ác, đây là một mạng người. Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải cả nhà chúng ta nhân từ thì 500 lượng này cũng không thể tính toán như vậy đâu."
"Tam Hiệu, ném cái cây gậy kia qua đây." Tô Oanh chỉ vào cây gậy to như cổ tay bên cạnh số ba.
Tam Hiệu hiểu ý lập tức ném cây gậy qua.
Tô Oanh xem xét cây gậy trên tay, chậm rãi ngẩng đầu nhìn bọn họ nói: "Vừa rồi ta còn chưa nói hết, các vị ở đây hãy mở to hai mắt mà nhìn cho rõ ràng. Lúc Tô Oanh ta đuối lý, ta nói lý lẽ bồi thường cho ngươi, nhưng loại này hoàn toàn là tự mình tìm đường chết còn đến trước mặt ta khoe khoang, chỉ có một con đường chết."
Tô Oanh vừa dứt lời, cây gậy trong tay đập mạnh xuống người Hồ Vĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận