[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 252: Ra Tay (2)


Chương 252: Ra Tay (2)
Chương 252: Ra Tay (2)
Chương 252: Ra Tay (2)
Lưới trong tay Tô Oanh lại thả ra, nhưng sau hơn một canh giờ số lượng cá đánh bắt được vẫn rất ít, nàng dứt khoát giao lưới cho bọn Lý Dũng để cho bọn họ đi bắt.
Tô Oanh đến trong rừng nhặt một nhánh cây thật dài, lại từ trong không gian lấy ra một sợi tơ tằm treo móc ngược, sau đó treo một con cá nhỏ bắt về trên móc ngược, ném dây cá ra ngoài.
Không bao lâu sau trong nước đã có tiếng động.
Tô Oanh từ từ thu dây về: "Tới đây!" Nàng nhấc dây câu cá trong tay lên, một con cá lớn nhảy ra khỏi mặt nước, Lý Dũng thấy vậy vội vàng cầm chiếc thùng lớn đến rồi bỏ cá vào.
"Bắt được rồi, mẫu thân bắt được một con cá lớn, mẫu thân thật lợi hại."
"Lát nữa mẫu thân sẽ bắt cho các con con lớn hơn." Tô Oanh thu dây về rồi lại móc mồi câu lên, trong mồi này có chứa chất dẫn mồi nhất định, chỉ cần ngửi thấy mùi của mồi câu thì cá sẽ tụ tập về bên này.
Bên dòng suối mấy người Tô Oanh bọn họ bắt cá bắt rất hăng hái, đám người Lâm Thù Du cũng đang cố gắng nhặt củi.
Bây giờ đã là cuối thu, thời tiết đều tương đối khô ráo củi trên núi cũng rất nhiều, nhặt về cũng không cần phơi nắng mà có thể dùng luôn.
Lâm Thù Du đặt củi trên xe, xung quanh đã bị các nàng ấy nhặt gần hết, muốn nhặt nhiều hơn chỉ có thể đi vào bên trong tìm.
Vì an toàn, Lâm Thù Du đã gọi Giang Dương ở gần đó, hai người cùng đi.
"Phía trước hình như có chút rau dại. Giang Dương, ngươi đi nhặt củi, ta đi hái chút rau dại, phu nhân và mọi người đều thích ăn."
Giang Dương nhìn bốn phía, nghĩ chắc là sẽ không có nguy hiểm gì. Đám người Tô Huỳnh ở phía trước cách đó không xa nên đã gật đầu nói: "Ừ, ngươi cẩn thận, có việc thì lập tức kêu to."
Lâm Thù Du gật đầu, cõng giỏ tre đi hái rau dại.
Lâm Thù Du ngắt mầm rau dại non. Hạ đại thúc đã từng nói, loại thức ăn này trần qua một lượt nước sôi sau đó rưới một chút dầu mè lên thì ăn sẽ rất sảng khoái, rất thơm.
Mấy ngày nay tất cả mọi người đều ăn thịt nhiều, đang muốn đổi chút mùi vị thanh đạm, cho nên nàng ấy đã muốn hái nhiều hơn một chút, càng hái lại càng đi sâu vào trong núi.
Ngay cả ánh sáng xung quanh tối xuống cũng không nhận ra.
Ở phía sau Lâm Thù Du, một bóng người lặng lẽ tới gần.
Ngay khi Lâm Thù Du đứng dậy muốn bỏ rau dại vào trong sọt tre thì hai người kia đột nhiên xông lên, ôm lấy nàng ấy từ phía sau, lấy khăn tẩm thuốc đã chuẩn bị sẵn bịt miệng và mũi nàng ấy lại.
Lâm Thù Du sợ hãi trợn tròn hai mắt, nhưng còn không đợi nàng ấy có phản ứng gì thì hai mắt lập tức tối sầm rồi ngất đi.
Đối phương thấy nàng ấy ngất xỉu, lập tức lấy bao tải ra khiêng người vào sâu trong núi.
"Sanh ca nhi, nếu con mệt thì đi qua bên dòng suối chơi với mấy người Linh nhi một lát, những củi này để mẫu thân đến nhặt là được."
Hôm nay Trương Thúy Nương và Lâm Sanh cũng đi theo, tuy nhiên Lâm Sanh hiểu chuyện không đi xem Tô Oanh câu cá cùng mấy người Đại Bảo mà đi theo Trương Thúy Nương nhặt củi.
Tiểu Lâm Sanh ôm củi lắc đầu: "Con không đi mẫu thân, con giúp người nhặt củi."
Trương Thúy Nương thấy nhi tử hiểu chuyện như vậy trong lòng cảm động, lại cảm thấy có lỗi với cậu bé.
"Nào, củi này rất nặng, đừng đè nặng cơ thể của con, để mẫu thân làm. Con ở đây chờ mẫu thân, mẫu thân đem củi này đến phía trước rồi lập tức tới tìm con."
"Con biết rồi mẫu thân, con sẽ không chạy lung tung."
Trương Thúy Nương thấy nhi tử ngoan ngoãn lập tức khiêng củi đi về xe ở phía trước.
Nàng ta vừa đi đã có hai người xuất hiện phía sau Tiểu Lâm Sanh.
Tiểu Lâm Sanh đang nhặt củi đột nhiên nhìn thấy phía sau có thêm hai đôi giày, cậu bé cảnh giác đứng lên quay đầu lại, nhưng còn không đợi cậu bé phản ứng lại thì đối phương đã lập tức ôm lấy cậu bé bịt miệng và mũi cậu bé lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận