[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 261: Thật Ra Ta Rất Sợ Đau (1)


Chương 261: Thật Ra Ta Rất Sợ Đau (1)
Chương 261: Thật Ra Ta Rất Sợ Đau (1)
Chương 261: Thật Ra Ta Rất Sợ Đau (1)
Tô Oanh chạy cực nhanh, lập tức luồn vào núi rừng bên cạnh sườn núi, những thủ vệ đó đuổi theo nào còn có nửa điểm bóng dáng của nàng.
"Mau, đi bẩm báo thủ lĩnh, nữ nhân kia chạy, ta lại dẫn người tiếp tục đuổi theo."
"Được."
Tô Oanh ngồi xếp bằng ở trên một cây đại thụ, nhìn những thủ vệ đó chạy đi từ phía dưới, nàng mới từ trên đại thụ nhảy xuống.
Hai chân Tô Oanh mới vừa rơi xuống đất, đã nghe thấy phía sau truyền đến một trận động tĩnh rất nhỏ.
Tô Oanh cảnh giác quay đầu lại, đã thấy Giang Dương cầm theo kiếm từ sau một cây đại thụ đi ra.
Hắn ta thấy Tô Oanh cũng là vẻ mặt khiếp sợ: "Phu nhân, sao người lại ở chỗ này?"
Tô Oanh xem phía sau hắn không có ai, nhíu mày nói: "Chỉ một mình ngươi?"
"Vâng, từ ngày hôm qua chúng ta vẫn luôn tìm đến bây giờ, ta tìm được đường bên này, vừa rồi nghe thấy nơi này có dị động nên tới đây, sao phu nhân lại từ Thanh Long Doanh bên kia ra?"
"Chuyện này nói ra thì rất dài, chúng ta rời khỏi nơi này trước."
"Vâng."
Tô Oanh tìm được đường vòng ngày hôm qua, đi nông trại của Liên Kiều, lúc sau tìm một nơi ẩn nấp nói với Giang Dương: "Ngươi đợi ở chỗ này, ta đi dẫn người ra."
Giang Dương nghe được vẻ mặt nghi hoặc, dẫn người ra, dẫn người nào?
Nhưng Tô Oanh không nói, Giang Dương cũng không hỏi, chỉ là cảnh giác nhìn bốn phía.
Không bao lâu, Giang Dương đã nghe thấy tiếng gọi của Tô Oanh, hắn đứng dậy đi qua, đã thấy Lâm Thù Du bọn họ an tĩnh nằm trên cỏ.
"Phu nhân, đây, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Tô Oanh nói: "Ngày hôm qua khi ta tìm được bên này, đã nghi ngờ rất có thể người là bị người của Thanh Long Doanh bắt đi, nên ta đuổi tới Thanh Long Doanh đã thấy Lâm Sanh bị bọn họ treo ở trên cửa đá, lập tức đi vào cứu người, sau khi cứu người ra, ta đã đưa bọn họ tới nơi này che giấu trước, lúc sau lại dẫn những người đó rời đi."
Tô Oanh giải thích hợp tình hợp lý, chỉ là Giang Dương cảm thấy Tô Oanh đi cứu người quá mạo hiểm: "Phu nhân vì sao không nói cho chúng ta biết?"
"Lúc ấy chúng ta đã đến Thanh Long Doanh, lại trở về tìm người sợ trễ thời cơ cứu người, nhưng cũng may bọn họ đều không có việc gì." Nơi này lại không có công cụ thông tin, chạy qua lại còn không biết phải lãng phí bao nhiêu thời gian, nếu bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, không kịp hối tiếc.
"Phu nhân nói đúng."
"Bọn họ khẳng định đã chờ đến sốt ruột, mang người về trước lại nói."
"Vâng."
Tô Oanh lấy ra một thuốc cao từ trên người mở ra bôi ở trên người ba người.
Không bao lâu, ba người bắt đầu tỉnh lại.
"Sanh nhi, Sanh nhi!" Sau khi Trương Thúy Nương tỉnh lại, tìm kiếm bóng dáng của Lâm Sanh trước tiên, ở lúc nhìn thấy Lâm Sanh nằm ở bên người nàng ấy, một tay nàng ấy ôm hài tử vào trong ngực: "Sanh nhi của nương, thật đúng là hù chết nương."
"Phu nhân, Giang Dương, ngươi, các ngươi... Ta, chúng ta..." Lâm Thù Du thấy Tô Oanh và Giang Dương còn chưa phục hồi tinh thần lại.
"Trước đừng nói nhiều, trở về lại nói."
Ba người gật đầu, Giang Dương cõng Lâm Sanh lên, vài người quay trở về đường cũ, đi được một lúc, mới nghe thấy được tiếng gọi của Vương Túc bọn họ.
"Vương Túc, chúng ta ở chỗ này."
Giang Dương lớn tiếng đáp lại, rất nhanh, Vương Túc bọn họ đã nghe thấy động tĩnh chạy tới.
Bọn họ thấy Lâm Thù Du đều được tìm thấy thì vui mừng không thôi: "Tìm được rồi thì tốt, tìm được rồi thì tốt, nói gì đi về trước lại nói."
Từ ngày hôm qua bọn họ lên trên núi tìm người, cũng chỉ đơn giản ăn một ít lương khô, đến bây giờ đã sớm đói đến trước ngực dán sau lưng.
"Tìm được rồi, tìm được người rồi."
Vương Túc đi đến ngoài sân thì hét to lên.
Bạch Sương kích động đứng dậy mở cửa.
"Đây thật đúng là tốt quá, cuối cùng cũng tìm được rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận