[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 281: Có Chín Mạng Thì Cũng Chết (2)


Chương 281: Có Chín Mạng Thì Cũng Chết (2)
Chương 281: Có Chín Mạng Thì Cũng Chết (2)
Chương 281: Có Chín Mạng Thì Cũng Chết (2)
Kiều Dương ngồi trên lưng ngựa khiến hai chân phát run, đứng lên một chút, nhìn về phía trái chiều gió, đã nhìn thấy ánh lửa mơ hồ.
"Các ngươi nhìn phía trước, có phải là chỗ núi bên kia cháy không? Mau nhìn!"
Đám người nhao nhao đi ra khỏi nước, nhìn về phía Kiều Dương chỉ đến, quả nhiên trông thấy có ánh lửa vụt lên.
"Đó là chỗ nào?"
"Ở phía sau sườn đất của chúng ta, chỗ kia đang tốt đẹp, tại sao lại bốc cháy, ta nhớ là lúc trước đi ngang để huấn luyện, ở chỗ đó không có người nào."
Nhất Hào lại nhăn mày: "Cháy núi không phải việc nhỏ, mặc dù chỗ này cách chúng ta một đoạn, nhưng bây giờ trời hanh vật khô, nếu như có gió núi thổi thì rất có thể sẽ thổi đến chỗ của chúng ta, tất cả mọi người tụ tập, bây giờ lập tức xuống núi."
Tô Oanh đã nói, trong lúc nàng không có ở đây thì tất cả mọi người phải nghe mệnh lệnh của Nhất Hào, cho nên bọn họ nghe thấy Nhất Hào nói như vậy thì đều rối rít đi ra khỏi nước, tụ tập trở về.
Nhiều người muốn đến sườn đất nhặt tiền, nhưng còn chưa kịp đi lên thì đã phát hiện sườn đất cháy, ai cũng sợ rồi vội vàng chạy đi, chỉ sợ chậm một chút thì bản thân sẽ thành tro bụi.
Đối với một trận cháy núi như vậy, trên cơ bản là sẽ không dừng lại cho đến khi cháy hết sạch.
Tiêu Tẫn ngồi ở trong viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời dần dần có nhiều sương mù, lông mày của hắn nhăn lại theo bản năng, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Hắn nhìn lên lầu theo bản năng, còn có thể nghe thấy tiếng bọn nhỏ đọc sách, hắn quay đầu gọi một tiếng Tô Oanh.
Nhưng mà không có ai đáp lại.
"Tô Oanh, Tô Oanh đâu?"
Điền Mộc nghe thấy động tĩnh thì từ hậu viện đi tới: "Lão gia tìm phu nhân, người sai ta kéo than củi về, rồi phu nhân đã đi đến sườn đất, có người nói nhặt được tiền ở sườn đất cho nên phu nhân muốn kiểm tra tình huống."
Tiêu Tẫn nghe vậy, lông mày càng nhíu chặt lại, làm sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện tiền ở địa phương như thế được, rõ ràng là có vấn đề.
"Giang Dương, ngươi lập tức đi cùng Vương Túc đến sườn đất xem có chuyện gì xảy ra."
"Vâng."
Mấy người Giang Dương vừa mới đi tới sườn đất thì đã nhìn thấy ngọn lửa cháy hừng hực ở đó, lòng của hai người lập tức thót lên tới cổ họng.
Vương Túc tiện tay bắt lấy một người đang chạy từ trên núi xuống: "Có chuyện gì xảy ra vậy, đang yên đang lành, tại sao lại bốc cháy?"
Rõ ràng là đối phương bị dọa không nhẹ, dưới đáy mắt vẫn còn hoảng sợ: "Không, không biết, vừa lúc bắt đầu còn rất tốt, không biết tại sao đột nhiên lại bị cháy."
Vương Túc buông tay, người kia lập tức chạy đi.
Hai người nhìn ngọn lửa cháy hừng hừng ở trên sườn đất, nhìn thế nào cũng cảm thấy kinh hãi, cũng không biết phu nhân chạy xuống chưa, lửa lớn như thế, nếu như người còn ở trên núi...
Bọn họ không dám nghĩ tiếp!
Lúc Liên Kiều từ sườn đất trốn ra được, thiếu chút nữa thì đụng phải người Vương Túc.
Vương Túc vội vàng nghiêng người tránh, nhưng nhìn Liên Kiều sắp ngã xuống thì vẫn thuận tay kéo nàng ta một cái.
Liên Kiều được hắn ta kéo thì mới không đặt mông ngồi dưới đất, nàng ta giữ vững người xong thì cảm ơn nói: "Đa tạ vị đại ca kia."
Vương Túc không thèm để ý mà lắc đầu, nhưng Liên Kiều lại nhận ra Giang Dương ở bên cạnh hắn ta.
"Vị đại ca kia, các ngươi mau nghĩ cách cứu tỷ tỷ lợi hại kia đi."
Hai người bỗng chốc bị câu nói của Liên Kiều thu hút?
Giang Dương nghi hoặc: "Ngươi nhận ra ta?"
Liên Kiều gật gật đầu, thật ra lần trước hai người cứu mấy người Lâm Thù Du ra thì nàng ta trốn ở trong sân cho nên nhìn thấy.
"Ừ, ngươi theo chân tỷ tỷ lợi hại kia, ta nhìn thấy tỷ tỷ kia đến trên núi, lúc đó ta đứng ở sau lưng này, nhưng mà chúng ta cách xa nhau một khoảng cách, ta, ta nhìn thấy vị tỷ tỷ kia rơi vào trong hố đất..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận