[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 285: Ngươi Còn Muốn Ăn Ta Sao (2)


Chương 285: Ngươi Còn Muốn Ăn Ta Sao (2)
Chương 285: Ngươi Còn Muốn Ăn Ta Sao (2)
Chương 285: Ngươi Còn Muốn Ăn Ta Sao (2)
Tô Oanh ngừng động tác, nghi hoặc quay đầu lại, đã thấy một người cả người đen nhánh đứng ở cách đó không xa nhìn nàng.
Trên mặt Tô Oanh lộ ra một vẻ kì quái nồng đậm, kinh ngạc nhìn Tiêu Tẫn đến trước mặt nàng gần như là trong giây lát.
"Tiêu Tẫn... a!"
Tô Oanh còn chưa nói xong, đã bị ôm vào trong lòng.
Tiêu Tẫn gần như là dùng lực đạo muốn ép chết nàng, khiến nàng đều sắp không thở nổi.
"Tô Oanh."
"Ngươi buông, buông ra..."
"Tô Oanh."
"Buông tay..."
"Tô Oanh!"
Tiêu Tẫn buông nàng ra, ôm lấy mặt của nàng nhìn thẳng vào đáy mắt nàng.
Ở lúc nhìn dôi mắt trong trẻo của nàng thấy ảnh ngược của mình rốt cuộc Tiêu Tẫn không ức chế được cảm xúc áp lực trong lòng, hôn lên môi khẽ nhếch kia.
!!
Khô ráo, mềm mại, còn kèm theo xúc cảm hơi thở khói lửa khiến lông tơ toàn thân của nàng đều dựng lên.
Tim ở ngực trái gần như muốn phá ngực mà ra, đầu Tô Oanh đều là trở nên ngây ngốc.
Trước nay nàng đều không có cảm giác như vậy, trong nháy mắt kia thật giống như linh hồn đều phải xuất khiếu.
Tô Oanh bỗng nhiên hoàn hồn, tay đẩy hắn ra: "Tiêu Tẫn ngươi là đói điên rồi sao, ngươi còn muốn ăn ta!"
Tiêu Tẫn bị nàng đẩy ra, lui về phía sau một bước ổn định cơ thể, cảm xúc dâng lên trong thân thể cũng bình tĩnh lại ở lúc phát tiết ngắn ngủi.
Tiêu Tẫn nhìn bộ dáng nàng khó có thể tin, bỗng nhiên nở nụ cười, lộ ra vui mừng khó có thể kiềm chế: "Tô Oanh, ta còn tưởng ngươi đã chết."
Tô Oanh trừng mắt nhìn hắn một cái, nhịn xuống xúc động đập đầu hắn một quyền: "Vậy thật đúng là làm ngươi thất vọng rồi, ta rất tốt."
Nàng xoay người lau dấu vết than đen trên môi, hít sâu rất nhiều lần mới khiến trái tim kinh hoàng vững vàng lại.
Tô Oanh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại quay đầu lại nhìn về phía hắn: "Chân ngươi có thể đi rồi?" Tính thời gian kỳ thật cũng không sai biệt lắm, nhưng dưỡng càng lâu khôi phục sẽ càng tốt hơn.
"Ừ."
"Không có cảm giác không khoẻ?"
Tiêu Tẫn lắc đầu: "Không có việc gì."
Tô Oanh gật đầu, quay đầu lại xử lý người trên mặt đất.
"Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Tiêu Tẫn hỏi.
Tô Oanh nhíu mày: "Lúc ấy ta đi theo lên sườn núi, bên đường đã nhặt được không ít tiền, sau đó đi tới bên cạnh cái hố đất kia, có người đào ra tiền ở hố đất, rất nhiều người như điên nhảy vào, ta thấy tình huống không đúng muốn đi, ai biết mới vừa đi, hố đất đã sụp xuống."
"Lúc sau đã có người đổ dầu đốt lửa vào trong hố."
Mày kiếm của Tiêu Tẫn nhíu chặt: "Có người muốn đốt chết các ngươi."
Tô Oanh gật đầu: "Lúc sau lửa bùng lên, ta đã thừa dịp lửa còn chưa cháy chạy ra ngoài." Nàng chỉ có thể nói như vậy, bằng không khi lửa lớn nàng ở hố đất căn bản là không có khả năng còn sống.
"Ngươi chạy thoát ra ngoài, vì sao không trở về trước tiên, hai ngày này mọi người vì tìm ngươi đều tìm đến điên rồi."
Tô Oanh nào có thể biết được, nàng vẫn luôn ở trong không gian, chờ xác định thế lửa nhỏ rất nhiều sau dó mới mặc trang phục phòng hộ chạy đến đây.
"Vậy ngươi nhanh đi báo bình an cho bọn họ, gọi người đến bên này."
"Cùng đi." Hiện tại một khắc Tiêu Tẫn đều không muốn tách ra với nàng.
Núi cháy lớn như vậy, dã thú đều bị dọa chạy, bọn họ tính rời đi một đoạn thời gian hẳn là cũng không có việc gì, Tô Oanh suy nghĩ đã đồng ý: "Được, ta đi theo ngươi gọi người đến đây."
Hai người tìm người đi.
"Thủ lĩnh không hay, người Thanh Long Doanh giết tới!"
Hổ Uy nghe vậy, nháy mắt sắc mặt trầm xuống, hai ngày này hắn không phải không tự hỏi cháy núi này là chuyện như thế nào, hắn đến đây nhiều năm như vậy sườn núi kia vẫn luôn đều không có việc gì, xung quanh sườn núi cũng không có gia đình nào, vô duyên vô cớ sao sẽ nổi lửa, trực giác nói cho hắn lửa này có liên quan đến Thanh Long Doanh.
"Con chó, lúc này dù thế lão tử cũng phải muốn bọn họ có đến mà không thể về!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận