[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 288: Phía Sau Lưng Của Ngươi, Do Ta Bảo Vệ (1)


Chương 288: Phía Sau Lưng Của Ngươi, Do Ta Bảo Vệ (1)
Chương 288: Phía Sau Lưng Của Ngươi, Do Ta Bảo Vệ (1)
Chương 288: Phía Sau Lưng Của Ngươi, Do Ta Bảo Vệ (1)
Hắn không phải đang lo lắng cho nàng, mà là nhìn phản ứng của tiểu công tử và Vương gia, là thật sự sợ Tô Oanh xảy ra chuyện gì đó, trong lòng bọn họ sẽ không chịu nổi.
Tuy Tô Oanh đáng giận, nhưng không thể phủ nhận, một đường này bọn họ có thể sống sót ít nhiều cũng là có nàng ở đây.
"Mẹ, mẹ đã trở lại!"
"Thật sự là mẹ, mẹ!"
Hai bảo bảo vừa nhìn thấy Tô Oanh, đã tránh thoát tay của Sở Vân ra, chạy như bay về phía Tô Oanh.
Tô Oanh đã sớm ngồi xuống mở đôi tay ra nghênh đón bảo bối của nàng.
Hai tiểu nãi bao lập tức nhào vào trong lòng của nàng.
"Mẹ, mẹ mẹ!" Đại Bảo ôm chặt lấy cổ Tô Oanh, tiếng kêu lại nghẹn ngào.
"Mẹ, người đi đâu vậy, Linh Nhi và ca ca đều rất nhớ người hu hu hu..." Nhị Bảo bĩu miệng nhỏ khóc lên.
Tô Oanh nhìn bộ dáng bọn họ tủi thân đều đau lòng muốn chết: "Ngoan ngoan, lúc trước mẹ bị núi cháy vây khốn lập tức không thể trở về sớm, hiện tại mẹ đã trở lại, đừng khóc đừng khóc."
Thời gian hai ba ngày nay, mọi người đều dập lửa ở sườn núi bên kia tìm Tô Oanh, tất cả mọi người gần như không thể nghỉ ngơi tốt, bao gồm hai đứa nhỏ.
Tiểu hài tử rất mẫn cảm, cho dù bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng sẽ cảm giác được cảm xúc nôn nóng bất an của mọi người, tự nhiên trở nên nôn nóng theo.
Hiện giờ thấy Tô Oanh trở về, thần kinh vẫn luôn căng chặt của bọn họ cũng chậm rãi lơi lỏng xuống, khóc một lát đã dựa vào trong lòng Tô Oanh ngủ.
Tô Oanh cẩn thận ôm bọn họ về phòng, nhóm tiểu nãi bao là thật sự rất mệt, một giấc này ngủ đến vô cùng sâu.
Triệu mụ mụ bọn họ đều đến hậu viện đi múc nước rửa mặt.
Lâm Thù Du sưng một đôi mắt bưng một chậu nước vào trong phòng Tô Oanh: "Phu nhân, ngươi, ngươi nhanh tới rửa mặt đi."
"Được rồi, không cần phải quan tâm ta, ngươi đi rửa chính mình sạch sẽ trước, lát nữa đi đến nhà chính, ta khám mắt cho các ngươi."
"Phu nhân, ta không có việc gì."
"Bảo ngươi đi thì đi."
"Được rồi."
Tô Oanh cầm khăn lau tro bụi trên mặt, ở lúc lau đến môi, không biết như thế nào nàng đột nhiên nhớ đến một màn Tiêu Tẫn gặm nàng kia.
Đang nghĩ đến xuất thần, nàng quay đầu lại đã thấy Tiêu Tẫn không rên một tiếng đứng ở phía sau.
Tô Oanh nhướng mày: "Ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì?"
Tiêu Tẫn lấy khăn trong tay nàng qua lau dơ bẩn trên trán cho nàng: "Ngươi không có gương, ta giúp ngươi."
Tô Oanh muốn đoạt khăn lại, nhưng bị hắn tránh thoát.
Lúc này Tô Oanh mới phát hiện, đây là lần đầu tiên Tiêu Tẫn đứng thẳng ở trước mặt nàng, nàng biết hắn rất cao lớn, nhưng không nghĩ tới lại sẽ cao lớn như thế, nàng đứng ở trước mặt hắn, đoán chừng đỉnh đầu cũng chỉ có thể tới bờ vai của hắn, hắn vai rộng lưng rộng đứng hướng ở trước mặt nàng, như một ngọn núi, ánh sáng ngoài cửa đều bị hắn che khuất.
Thôi, hắn muốn phục vụ cho nàng, nàng cứ hưởng thụ đi.
"Lát nữa ta lại giúp ngươi xem chân."
"Ừ."
Tiêu Tẫn giúp nàng lau xong, rửa khăn sạch sẽ đặt vào trong tay nàng.
Tô Oanh nghi hoặc: "Sao, ngươi không lau khô sao?"
Tiêu Tẫn nhìn nàng: "Không có gương, ngươi giúp ta lau."
Tô Oanh đang muốn từ chối, lại nghĩ đến vừa rồi hắn cũng giúp mình lau nên cầm lấy lau ở trên mặt hắn, động tác thô lỗ lại nhanh chóng.
Tiêu Tẫn: "..."
Chờ đến khi nàng lau khô vết bẩn trên mặt Tiêu Tẫn, cả khuôn mặt hắn đều đỏ lên.
"Được rồi, ta muốn nghỉ một lát, mệt chết."
Tô Oanh cởi váy áo trên người ném sang bên cạnh, ngã đầu nằm xuống ở bên người hai bảo bảo.
Hai ngày này tuy nàng vẫn luôn đợi ở trong không gian, nhưng nàng cũng không nghỉ ngơi, vẫn luôn cấp cứu làm trị liệu cho những người đó, lúc đó chợp mắt một lát, hiện tại nàng chỉ muốn ngủ một giấc.
Tiêu Tẫn thấy mỏi mệt trên mặt nàng, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng: "Ngươi ngủ một lát đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận