[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 291: Nói Dối, Sẽ Bị Đánh (2)


Chương 291: Nói Dối, Sẽ Bị Đánh (2)
Chương 291: Nói Dối, Sẽ Bị Đánh (2)
Chương 291: Nói Dối, Sẽ Bị Đánh (2)
Ai ngờ, mông nàng còn chưa ngồi nóng, đã thấy ngoài cổng vang lên một tiếng ồn ào.
Tô Oanh tò mò đi qua mở cổng ra, đã thấy những người nàng cứu ở hố đất ra rối rít quỳ gối trước cửa dập đầu với nàng.
"Các ngươi làm gì vậy?"
"Cảm ơn vị tiểu nương tử này đã cứu chúng ta, nếu không phải tiểu nương tử, chúng ta đã chết ở trên sườn núi đáng chết kia."
"Đúng vậy tiểu nương tử nhờ ngươi, chúng ta thật sự là không nên tham tài, bằng không cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy."
Tô Oanh rất kinh ngạc nhìn bọn họ, lúc nàng đứa người vào không gian rõ ràng đã xác nhận người đều đã ngất xỉu, sao bọn họ biết là nàng cứu bọn họ?
"Sao các ngươi biết là ta cứu các ngươi?"
Những người đó đứng dậy hai mặt nhìn nhau: "Ngươi, ngươi là Tô Oanh Tô nương tử sao?"
Tô Oanh gật đầu: "Là ta không sai."
"Đó chính là ngươi, là có người đánh thức chúng ta, nói là ngươi cứu chúng ta, để chúng ta lại đây dập đầu với các ngươi."
"Ai nói cho của các ngươi?"
"Là nam nhân tốt, tên Nhất Hào gì đó."
Tô Oanh nhướng mày, thì ra là Nhất Hào bọn họ nói: "Bọn họ đâu?"
"Hình như những người đó đột nhiên nhận được mệnh lệnh, nói cái gì mà người Thanh Long Doanh giết tới, bọn họ phải đi ứng chiến, nên đi rồi."
Khuôn mặt của Tô Oanh trầm xuống: "Ngươi nói cái gì? Có người nói người Thanh Long Doanh giết tới?"
"Vâng, đúng vậy, người đã đi rồi."
Tô Oanh mím môi: "Được rồi, các ngươi đều trở về đi."
Những người này lại vái Tô Oanh vài cái, mới lục tục rời đi.
Tô Oanh trở lại sân nhìn ánh mắt trốn tránh của Triệu Năng: "Triệu Năng, lão gia nhà ngươi đâu?"
Đôi mắt Triệu Năng nhìn loạn khắp nơi, chỉ là không dám nhìn vào mắt của Tô Oanh: "Đi, đi sườn núi bên kia."
"Triệu Năng, người nói dối, sẽ bị đánh." Nắm tay của Tô Oanh quơ quơ ở trước mắt hắn.
Triệu Năng khó khăn nuốt nước miếng: "Phu nhân, phu nhân không cần khó xử ta."
"Có phải Tiêu Tẫn đi Hổ Doanh hay không?"
Triệu Năng cúi đầu không hé răng.
"Ngu xuẩn, chân hắn vừa khỏi, vạn nhất xảy ra chuyện gì các ngươi hối hận không kịp, canh ở chỗ này cho ta, giữ cửa đóng lại cho ta!" Tô Oanh nói, cũng không quay đầu chạy ra khỏi sân.
Triệu Năng nhìn bóng dáng Tô Oanh rời đi, bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể nhận mệnh đóng cổng lại, về phần sau khi lão gia trở về có thể đánh hắn hay không, vậy nói sau!
Tô Oanh không có ngựa, chỉ có thể dựa vào hai chân chạy về phía Hổ Doanh bên kia.
Chờ khi nàng chạy đến hổ doanh, đã thấy Tiêu Tẫn tay múa trường thương ngăn ở trước cửa kho hàng.
Người Thanh Long Doanh đã ngã đầy đất, nhưng bọn họ cũng như là hạ quyết định muốn đua với Lão Hổ Doanh ngươi chết ta sống, cắn răng mạnh mẽ tấn công, nhưng Tiêu Tẫn bọn họ như là một sườn núi không có phòng tuyến, mỗi lần bọn hắn đều cảm thấy mình sắp thành công, lại bị bức lui trở về, cứ tiếp tục như vậy, người của bọn họ càng tổn hao nhiều hơn.
"Giết Hổ Uy!" Ngũ thống lĩnh đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, không tấn công được Tiêu Tẫn, vậy công phá Hổ Uy tương đối dễ dàng.
Vừa rồi khi Hổ Uy ứng chiến, trên người đã bị thương, nếu bọn họ lại mạnh mẽ tấn công hắn ta, không nhất định hắn ta có thể chịu đựng được.
Nhìn người mãnh liệt xông đến, đáy mắt Hổ Uy hiện lên một tia quyết tuyệt.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói sắc bén phá không truyền đến: "Muốn đoạt lương thực của Lão Hổ Doanh ta, cũng phải hỏi qua Tô Oanh ta có đồng ý hay không!"
Một tiếng hét tràn ngập lửa giận làm mấy người Thanh Long Doanh tê cả da đầu!
Thậm chí bọn họ quên cả chuyện chiến đấu, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Tô Oanh đang giơ trường đao trong tay lao đến chỗ bọn họ.
"Ông trời ơi, nàng không chết, thế mà nàng không chết!"
Mấy thống lĩnh còn lại cũng đã bất ngờ đến mức không thể nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt tâm trạng lúc này của mình, cháy núi lớn như vậy, một cái hố sâu như thế, thế mà vẫn không thể lấy được mạng của Tô Oanh, đến cùng thì nàng là cái gì chứ?
Không bị giết chết sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận