[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 293: Sắp Không Được (2)


Chương 293: Sắp Không Được (2)
Chương 293: Sắp Không Được (2)
Chương 293: Sắp Không Được (2)
Tô Oanh giao thuốc cho người trong doanh Lão Hổ để bọn họ băng bó vết thương, nàng đảo mắt nhìn thấy lưng của Tiêu Tẫn đã bị vết máu thấm ướt.
"Tại sao ngươi bị thương mà không lên tiếng." Tô Oanh lôi kéo hắn ngồi xuống ghế, đưa tay cởi thắt lưng và áo choàng của hắn ra.
Tiêu Tẫn yên tĩnh nhìn nàng nhíu mày, không nhúc nhích: "Chỉ thương ngoài ra một chút."
Phía sau lưng Tiêu Tẫn có một vết dao rất dài, kéo dài từ bên trái đến bên phải, nhưng mà hẳn là lúc đó hắn đã tránh kịp thời, cho nên lưỡi dao không sâu.
Tô Oanh bôi thuốc cầm máu cho hắn trước, sau đó băng vết thương lại để nó nhanh chóng liền lại.
Tiêu Tẫn nhìn vào tay nàng mà không lên tiếng.
Sau khi băng bó vết thương, Tô Oanh lại lấy vải ra quấn lại vết thương của hắn, nhưng mà miệng vết thương của hắn ở gần vai cho nên có chút phiền phức.
Tô Oanh bảo hắn đỡ lấy phần vải ở phía sau để cuốn ra trước ngực, giống như ôm lấy hắn từ phía sau.
Lúc Kiều Dương đi tới thì nhìn thấy cả người Tô Oanh đều ghé vào người Tiêu Tẫn, hắn mang vẻ mặt buồn bã ôm lấy tim của mình.
Tim của hắn, nghẹn ngào quá!
"Đại ca, ngươi không sao chứ?"
Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt của Hổ Uy nhìn rất tái nhợt, vết thương lúc trước của hắn ta còn chưa hoàn toàn khôi phục, bây giờ lại bị nhiều vết thương ngoài như vậy, nhìn cả người hết sức suy yếu.
"Gào cái gì, không chết được."
"Đại ca, lần này Thanh Long Doanh thật sự quá đáng, đợi sau này ta sẽ tập hợp nhân mã đến tử chiến với bọn họ!"
Hổ Uy tức giận trừng mắt, liếc hắn một cái, nếu hôm nay không có mấy người Tô Oanh cùng Tiêu Tẫn thì chỉ sợ là bây giờ bọn họ đã chết hẳn.
"Ngươi ngu ít thôi, ngoan ngoãn chờ đợi."
Mặc dù lần này Thanh Long Doanh bị thương nặng, nhưng bọn họ chỉ có thảm hại hơn.
"Đi chia thương binh, gọi đại phu trong doanh trại đến, cố gắng hết sức bảo toàn người của chúng ta."
"Vâng đại ca, bây giờ ta đi ngay."
Hổ Uy nhìn Tô Oanh băng bó vết thương cho Tiêu Tẫn thật kỹ, có chút ảo não nói: "Lần này nếu không phải do ta tham 200 bao lương thực kia thì Tô nương tử cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm, rõ ràng đây là bẫy của Thanh Long Doanh!"
Hổ Uy cũng không phải kẻ ngu, sau khi tỉnh táo lại thì cũng phát hiện ra có chỗ không đúng.
"Ngươi cũng không cần tự trách, lúc đó là do ta không nghĩ tới chuyện này cho nên mới đi đến sườn đất bên đó."
Khi đó chẳng qua là nàng cảm thấy bên trên sườn đất có tiền thì hơi kỳ lạ, muốn đi tìm hiểu thử, cũng không nghĩ đến sự không ổn này lại dành cho mình.
"Nhưng mà lần này Thanh Long Doanh cũng đã bị trọng thương, bọn họ liều lĩnh cướp lương thực như thế, chắc chắn cũng là bởi vì không mua được lương thực."
Qua trận chiến này, chắc chắn người của Thanh Long Doanh sẽ không dám đến nữa, những năm này hắn ta cũng có chút hiểu về phong cách làm việc của Ngọ Phong, mặc dù ngoài miệng hắn ta luôn kêu chém chém giết giết, nhưng thật ra lại là người rất cẩn thận.
"Phu nhân, tiểu tử Nhị Hào kia sắp không được."
Đang nói chuyện, Nhất Hào đột nhiên vọt vào nói gấp.
Tô Oanh cau đôi lông mày nhỏ lại đến mức không nhìn thấy: "Hắn đang ở nơi nào?"
"Trong phòng dưới lầu một."
Tô Oanh đi theo Nhất Hào xuống lầu dưới, vừa đi vào nhà chính lầu một, liền ngửi thấy mùi máu tanh tưởi, trong phòng có người đang ngồi hoặc nằm ngổn ngang xử lý vết thương trên người.
Nhị Hào nằm ở giữa phòng, dưới người có hai chiếc ghế dài bằng gỗ xếp xát với nhau.
Lúc Tô Oanh lên kiểm tra thì hơi thở của hắn ta đã nhẹ đi.
Có một mũi tên dài xuyên qua lồng ngực của hắn ta, nhìn vị trí này thì thấy nó ở rất gần tim.
Tô Oanh lấy chủy thủ ra cắt quần áo quanh bốn kia vết thương, tỉ mỉ quan sát đến vị trí của vết thương.
"Lập tức đi tìm một gian sạch sẽ cho ta, đặt một cái bàn dài và một chiếc bàn ngắn ở trong phòng cho ta."
"Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận