[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 295: Không Được Thì Đi Cướp (2)


Chương 295: Không Được Thì Đi Cướp (2)
Chương 295: Không Được Thì Đi Cướp (2)
Chương 295: Không Được Thì Đi Cướp (2)
Vì không để bọn họ lo lắng, trước khi trở về thì hai người đã thay quần áo sạch sẽ, không để bản thân dính máu.
"Không sao cả, chỉ là mấy tên cỏn con thôi, đã giải quyết xong rồi, đều đi ngủ đi, ngày mai còn rất nhiều việc cần hoàn thành."
Mọi người thấy bọn họ thật sự không sao thì lúc này mới an tâm trở về phòng nghỉ ngơi.
Tô Oanh vào trong phòng, lấy ra mấy bình thuốc trị thương ở trong hòm đưa cho mấy người Nhất Hào cùng Giang Dương, nếu bọn họ không tìm nàng thì hẳn là vết thương không đáng ngại, bọn họ cũng có thể quay về tự xử lý.
Tô Oanh ngáp một cái, trực tiếp quay về phòng liền ngã xuống, đừng ai quấy rầy giấc ngủ này của nàng.
Tiêu Tẫn theo nàng vào nhà, nhìn thấy nàng chìm vào mộng đẹp thì cũng nằm xuống giường trúc ở bên cạnh, nhắm nghiền mắt...
Sau khi người của Thanh Long Doanh rút quân từ Lão Hổ về thì lập tức chạy về doanh địa.
"Nhanh lên, đóng cửa chính lại, khóa thật chặt lại, tuyệt đối không thể để nữ nhân kia đi vào!"
"Vâng thống lĩnh."
Ngọ Phong nhanh chóng nhận được tin tức bọn họ thất bại quay về, nhìn thấy mấy tên thống lĩnh được đỡ dính đầy máu trên người thì sắc mặt của hắn ta vô cùng khó coi.
"Thủ lĩnh, Vu Đồng và Hồ Nhất Đô đã chết, mấy người chúng ta cũng bị thương nặng, nữ nhân kia không chết, nàng không chết! Nàng chính là một quái vật, ngọn lửa lớn như vậy mà vẫn không thể thiêu chết nàng! Trước đây chúng ta không nên đối nghịch với nàng!"
Mấy thống lĩnh trốn khỏi cái chết để trở về, trong lòng còn sợ hãi, lúc đó bọn họ thật sự sợ mình sẽ trở thành vong hồn ở dưới đao của Tô Oanh.
"Trông cửa lớn thật kỹ, không có lệnh của ta thì không cho bất cứ một ai ra vào! Tuyệt đối không thể để nữ nhân kia đi vào!"
Trong lòng Ngọ Phong vừa hận vừa sợ, trong lòng cũng có chút e ngại không nói được thành lời đối với Tô Oanh.
"Không chỉ là nữ nhân kia, còn có một người đàn ông cũng rất lợi hại, không thể trêu vào thưa thủ lĩnh, lần này chúng ta có nhiều người bị chết như vậy, không thể tiếp tục đấu với bọn họ, hơn nữa bây giờ đã sắp vào đông, chúng ta cũng không còn nhiều thời gian."
Ngọ Phong trầm mặt: "Bây giờ Tam quốc đều không khai quan, căn bản là chúng ta không thể mua được lương thực, thực sự không được, ngày mai ngươi tập hợp nhân mã đi cướp ở dọc các biên cảnh, có thể cướp được bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu."
Mọi người nghe xong thì cũng không tiếp tục phản bác, ở bên ngoài biên giới của các quốc gia còn có các thôn, những thôn trang này cũng là một phần của ba đại quốc, nhưng bởi vì vấn đề vị trí địa lý cho nên khoảng cách từ chỗ bọn họ đến biên giới cũng có chút xa, bọn họ đi cướp, nếu động tác nhanh một chút thì quan binh ở biên giới cũng sẽ không thể nhận được tin tức nhanh chóng, nhân lúc đó thì bọn họ sẽ chuồn đi.
Bây giờ mua không được lương thực, vì vậy kế hoạch hôm nay cũng chỉ có thể làm như vậy.
Sau khi Tô Oanh tỉnh lại, liếc thấy Tiêu Tẫn đang ngồi ở bên giường, ánh mắt nặng nề nhìn mình.
Trông thấy nàng mở mắt ra, đôi mắt đen ngòm của Tiêu Tẫn sáng lên trong nháy mắt: "Ngươi đã tỉnh."
Tô Oanh chỉ cảm thấy con mắt chua xót rất khó chịu, hoàn toàn không có cảm giác thoải mái sau khi ngủ đến khi tự tỉnh: "Tại sao ta lại cảm thấy đau lưng và khó chịu sau khi tỉnh dậy."
"Ngươi đã ngủ một ngày một đêm." Tô Oanh nghe vậy thì vô cùng bất ngờ, thế mà nàng lại ngủ lâu như vậy.
Nàng vuốt vuốt mắt, từ trên giường ngồi dậy, cảm thấy toàn thân đều ê ẩm rất khó chịu, nàng vừa muốn đứng lên thì đột nhiên cảm thấy có dòng nước ấm tuôn ra ở dưới chân...
Tiêu Tẫn nhìn thấy nàng vừa đứng dậy thì đã cứng ngắc đứng ở đó, mặt mũi trầm xuống, vội la lên: "Sao vậy?"
Tô Oanh có chút cứng ngắc ngẩng đầu nói: "Không sao cả, ngươi đi ra ngoài trước, ta thay quần áo khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận