[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 296: Định Tội, Lưu Vong (1)


Chương 296: Định Tội, Lưu Vong (1)
Chương 296: Định Tội, Lưu Vong (1)
Chương 296: Định Tội, Lưu Vong (1)
Tiêu Tẫn nghi hoặc nhìn nàng, lúc trước mỗi lần nàng nói thay quần áo là nàng thay luôn, nàng chú trọng đến chuyện thay quần áo này từ lúc nào, lại còn bảo hắn đi ra.
"Sao vậy?"
"Hỏi nhiều như thế làm cái gì, nhanh đi ra ngoài!"
Tô Oanh trực tiếp đẩy người ra ngoài cửa, trở tay lập tức khóa cửa lại.
Sau khi khóa chặt cửa, Tô Oanh nhanh chóng tiến vào không gian lấy bông vải chất lượng ở trong không gian ra, không nghĩ tới kỳ kinh nguyệt của nàng đột nhiên tới, nếu không phải là hôm nay tới thì có lẽ là nàng cũng quên mất chuyện này, nàng đã đến đây lâu như vậy, hình như đây còn là lần đầu tiên.
Lúc trước là bởi vì cơ thể này không có đủ dinh dưỡng, cho nên vẫn không xuất hiện.
Sau khi Tô Oanh đi ra khỏi không gian, thay bộ đồ sạch sẽ, ôm quần áo bẩn đến hậu viện giặt. Tiêu Tẫn nhìn nàng ngồi xổm ở bên cạnh giếng giặt quần áo thì nghi ngờ đi tới, khi nhìn thấy vết máu ở trên quần áo thì hắn khẽ giật mình, chợt nắm chặt tay như không thấy gì rồi rời đi.
Sau khi Tô Oanh vào nhà chính ngồi xuống thì chỉ cảm thấy phần eo ê ẩm khiến cho cả người khó chịu.
Tiêu Tẫn bưng một bát canh nóng đi đến, đặt chiếc bát ở trước mặt nàng.
Tô Oanh xem xét, nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì?"
Tiêu Tẫn dời mắt không nhìn nàng: "Đường đỏ canh gừng, mẹ Triệu nấu."
"Ta cũng không dính lạnh, không uống."
Nàng thực sự không thích mùi này.
"Nguyệt sự làm ngươi khó chịu, uống xong thì có thể thoải mái chút."
Tô Oanh khẽ giật mình, bây giờ mới phản ứng được là hắn đã biết, nàng đột nhiên có chút lúng túng: "Được rồi, ta đã biết."
Nàng bưng bát lên dùng một hơi để uống hết bát.
Tiêu Tẫn nhìn nàng uống xong thì mới nói: "Hôm nay cứ nghỉ ngơi thật tốt, không cần phải đi đâu cả."
Thật ra hôm nay Tô Oanh còn muốn đến sườn đất xem chút, nhưng mà đúng là nàng thật sự quá lười, coi như là cho mình một ngày nghỉ: "Ừ."
Tiêu Tẫn nhìn nàng ngoan ngoãn trở về phòng thì mới đi ra sân kiểm tra tình huống của mấy người Nhất Hào.
Trong cuộc hỗn chiến hôm qua, hắn đã thấy được thực lực của bọn họ, không thể không nói, Tô Oanh thật sự am hiểu cách huấn luyện người, sức chiến đấu của đám người này không chỉ tăng lên một bậc.
"Lão gia, mấy người Lâm Khôn có tin tức truyền đến."
Giang Dương đi đến bên cạnh Tiêu Tẫn thấp giọng nói.
Kể từ khi bọn họ tiến vào Bắc Hoang, sau khi xác định chỗ đặt chân của bọn họ thì mấy người Lâm Khôn rời đi, sau một khoảng thời gian rất dài cũng không có tin tức gì.
Tiêu Tẫn nhận lấy phong thư trong tay Giang Dương rồi mở ra, nhanh chóng đọc hết mười hàng.
Nhìn xong, đầu ngón tay hắn nắm chặt lại.
Giang Dương thấy thế thì vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
Tiêu Tẫn đưa bức thư cho hắn ta, sau khi Giang Dương xem xong thì tức giận đến mắng lên: "Vẫn để bọn họ được như ý, đáng chết!"
Lúc trước có một chuyện, mặc dù mấy người Tư Mã tướng quân nhanh chóng biết được tin tức của Tiêu Tẫn, nhưng vẫn chậm một bước, Hoàng Thượng nhìn tấu thư xong thì giận dữ, trực tiếp hỏi tội, nhưng mà cũng may cuối cùng Tư Mã tướng quân vẫn được bảo toàn.
Nhưng mà rất nhiều tướng lĩnh đuổi theo Tiêu Tẫn lúc trước đều bị phán quyết vào tù hoặc lưu đày, bọn họ không bị dẫn đến kinh vấn tội, mà trực tiếp bị hỏi tội tại Cẩm Thành, bây giờ cũng đang trên đường lưu vong.
Cho dù như thế nào, người còn sống, Tư Mã tướng quân cũng còn ở Cẩm Thành, đây cũng không phải kết quả xấu rất.
"Để Lâm Khôn phái người âm thầm đi theo, cố gắng hết sức để tất cả mọi người đến Bắc Hoang an toàn."
"Thuộc hạ đã rõ."
Tô Oanh về phòng sau đó nằm lên giường, lúc tỉnh lại thì đã qua buổi trưa.
Nàng đứng dậy đi ăn, cảm thấy cảm giác ê ẩm trên người đã đỡ hơn rất nhiều, liền muốn đến doanh Lão Hổ xem một chút.
"Phu nhân, bây người người muốn đi đâu?"
Lâm Thù Du nhìn thấy Tô Oanh muốn ra cửa thì hỏi theo bản năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận