[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 300: Lòng Hiếu Kỳ Hại Chết Mèo (1)


Chương 300: Lòng Hiếu Kỳ Hại Chết Mèo (1)
Chương 300: Lòng Hiếu Kỳ Hại Chết Mèo (1)
Chương 300: Lòng Hiếu Kỳ Hại Chết Mèo (1)
Tô Oanh đảo mắt nhìn về phía lão đầu, chỉ thấy trên người ông ta mặc một y phục vải thô đơn bạc, y phục trên không biết may vá bao nhiêu vết rách, râu tóc ông ta đã hoa râm, cả người đều gầy chỉ còn lại có da bọc xương, một đôi mắt vẩn đục không có một chút ánh sáng, ngồi xuống chỗ đó, chính là một người gần đất xa trời chờ chết.
Tô Oanh đi đến trước mặt lão đầu, từ trên người lấy ra một túi điểm tâm nhỏ, điểm tâm này là Hạ đại thúc làm, nàng thích ăn, nên sẽ mang theo trên người một ít, nghĩ đến đã lấy ra ăn hai miếng.
"Ăn."
Lão đầu liếc mắt nhìn Tô Oanh một cái, không chút khách khí tiếp nhận túi mở ra, lấy điểm tâm bên trong ra ăn.
Làm như lâu lắm chưa từng ăn qua thứ ngon miệng như vậy, một đôi mắt vẩn đục của lão đầu đều thoải mái híp lại.
Tô Oanh cũng không vội vàng, chờ ông ta ăn đến thoải mái mới nửa ngồi xuống nhìn ông ta nói: "Toàn bộ khu vực phía Tây, đều là như thế này, không có người đứng đầu ra quản?"
Lão đầu ăn thoải mái mới sâu kín mở miệng: "Ai quản? Ai sẽ để ý sống chết của những người chúng ta này? Có chút năng lực đều chạy đến khu khác, còn lại, cũng chỉ có thể chờ chết ở chỗ này."
Tô Oanh chậm rãi đứng dậy, tiếp tục đi vào trong khu vực phía Tây, đi vào, nàng mới phát hiện khoảng cách giữa phòng ở nơi này còn hẹp hơn khu vực phía Đông rất nhiều, rất nhiều nhà ở đều là chen chúc vào nhau.
Hổ Uy nói, lúc trước khu này là cổ tộc quản, mà cổ tộc cũng mới bị diệt không bao lâu, nơi này không có khả năng sẽ xảy ra biến hóa thật lớn ở trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể nói, khi ở quản chế của cổ tộc, nơi này chính là bộ dáng này.
Người cổ tộc chỉ xem người nơi này trở thành khí cụ nuôi dưỡng cổ trùng, nơi nào sẽ xem bọn họ là người.
"Ngươi làm gì, ngươi muốn dẫn hài tử đi nơi nào, ngươi không thể dẫn hắn đi!"
Trên đường chật hẹp, một người nam nhân đột nhiên kéo một tiểu tử choai choai đi ra, nữ nhân phái sau khóc lóc đuổi theo.
Nam nhân mặt đầy dơ bẩn, hai mắt đỏ ửng, tròng mắt đều đầy tơ máu đỏ: "Tiểu tử này ở trong nhà trừ ăn cái gì cũng đều không làm được, bán hắn cho khu khác còn có thể đổi một lượng bạc."
"Không được bán, cầu xin ngươi không cần bán hài tử..." Phụ nhân gầy ốm đuổi theo giữ chặt tay hài tử, đau khổ cầu xin.
Hài tử kia bị hai người lôi kéo, vẻ mặt chết lặng, trên mặt không có nửa điểm ngây thơ thuộc về tuổi này.
"Nữ nhân ngu xuẩn, lại vướng bận lão tử sẽ đánh chết ngươi!" Nam nhân giơ lên tay, đánh một cái tát vào trên mặt nữ nhân.
Nữ nhân bị đánh đến lăn xuống mặt đất, thật lâu không đứng dậy nổi.
"Đứa nhỏ này ngươi bán bao nhiêu tiền."
Nam nhân quay đầu lại, đã bị Tô Oanh ngăn cản đường đi.
Nam nhân nhìn nàng từ trên xuống dưới, khinh mạn cười khàn: "Tiểu nương tử muốn bỏ bao nhiêu tiền mua?"
Mặt Tô Oanh không biểu tình nói: "Ngươi muốn bao nhiêu, ta cho bấy nhiêu."
Nam nhân tham lam giơ một bàn tay lên: "Năm lượng bạc."
"Được, Lý Dũng, đưa tiền."
Lý Dũng a một tiếng, Tô nương tử, người không phải là ngươi mua sao, vì sao muốn hắn đưa tiền!
Thật vất vả hắn mới tích cóp được một chút như vậy!
Tuy trong lòng không nỡ, nhưng ở dưới ánh mắt lạnh nhạt của Tô Oanh, Lý Dũng vẫn móc ra năm lượng bạc đưa cho nam nhân.
"Sau này tiểu tử này chính là người của lão tử."
Nam nhân được bạc lập tức lộ ra gương mặt tươi cười: "Người của ngươi, người của ngươi ha ha ha." Nam nhân nắm chặt bạc vui mừng rời đi.
Phụ nhân trên mặt đất thấy nhi tử của mình bị mua, vẻ tuyệt vọng trên mặt càng đậm hơn.
"Trượng phu của ngươi cầm bạc muốn đi làm cái gì?"
Phụ nhân nghe Tô Oanh hỏi, nghẹn ngào nói: "Mua rượu thần tiên."
"Rượu thần tiên?"
"Vâng, hắn lấy hết tất cả tiền trong nhà cầm đi mua rượu thần tiên."
"Đó là cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận