[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 301: Lòng Hiếu Kỳ Hại Chết Mèo (2)


Chương 301: Lòng Hiếu Kỳ Hại Chết Mèo (2)
Chương 301: Lòng Hiếu Kỳ Hại Chết Mèo (2)
Chương 301: Lòng Hiếu Kỳ Hại Chết Mèo (2)
Phụ nhân lắc đầu: "Chỉ biết là một loại rượu, uống lên, uống lên sẽ làm người rất sung sướng, không có bất kì thống khổ gì."
"Ở đâu?"
Phụ nhân run rẩy vươn ngón tay ra chỉ một phố hẹp phía trước.
Tô Oanh hiểu ý gật đầu: "Đi thôi."
"Vị này, vị phu nhân này, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi trả nhi tử lại ta cho ta, trả nhi tử lại cho ta đi..." Phụ nhân bò đến trước mặt Tô Oanh không ngừng cầu xin.
"Tiền bạc là hắn trả, ngươi cầu thì cầu hắn đi." Tô Oanh nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi.
Phụ nhân nhìn về phía Lý Dũng.
Lý Dũng nhìn Tô Oanh, lại nhìn hài tử choai choai kia, cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Về sau ngươi muốn tìm nhi tử của ngươi, thì đến khu vực phía Đông Hổ Doanh." Nói xong, hắn kéo hài tử chạy, hài tử lưu lại sớm muộn gì cũng vẫn sẽ bị bán, trở về có cái rắm mà dùng.
Phụ nhân kia nhìn nhi tử bị người lôi đi, ngã ngồi trên mặt đất lên tiếng khóc lóc.
Tô Oanh theo phương hướng phụ nhân chỉ dẫn, vòng qua phố hẹp kia, đã thấy có một đám người ngồi ở hai bên đường phố, tay của mỗi người bọn họ đều cầm một chung rượu, đang uống như si như say.
Ở phía cuối đường phố, có một quán rượu, rượu trong tay những người này chính là từ quán rượu này ra.
Tô Oanh đi vào quán rượu, đã thấy nam nhân vừa rồi bán hài tử kia vui vẻ ôm một chung rượu đi ra, còn chưa ra cửa đã gấp không chờ nổi uống một ngụm.
Bán rượu chính là một lão đầu râu tóc hoa râm, lúc này đang múc rượu cho người ta.
Tô Oanh mở miệng: "Bao nhiêu tiền một chung?"
Lão đầu cũng không ngẩng đầu lên nói: "Một trăm đồng tiền lớn."
"Cho ta một chung."
Lão đầu chậm rãi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Oanh, thấy nàng nhìn không quen mặt thì nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Tiểu nương tử nơi nào tới?"
"Ngươi bán đồ vật còn chia địa phương?"
Lão nhân cười một tiếng: "Chẳng phân biệt, nhưng rượu này không phải ai cũng đều có thể uống, nếu lúc trước tiểu nương tử chưa từng uống qua, vậy không cần nếm thử."
Tô Oanh lấy nửa đồng bạc từ trên người ra: "Tò mò, cho ta một chung."
Lão nhân cũng không hề từ chối, xoay người đi múc rượu: "Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, người cũng vậy."
Rượu vẩn đục bị cất vào chung sứ, lão nhân đặt rượu lên trên bàn, sau khi thu bạc, trả tiền cho Tô Oanh.
Tô Oanh cầm rượu xoay người ra quán rượu.
Lý Dũng đi đến lo lắng nói: "Tô nương tử, thứ này nhìn không quá thích hợp, ngươi cũng không thể uống linh tinh."
Tô Oanh lắc lắc ngửi chung rượu trong tay, đôi mắt híp lại.
Thật sự không thể uống linh tinh.
Tô Oanh quay đầu lại liếc mắt nhìn lão nhân kia một cái, chậm rãi nói: "Lão đầu, ngươi như vậy cũng không phải là đang cứu người."
Vẻ mặt của lão đầu sững sờ, không nghĩ tới Tô Oanh là người biết hàng, giật mình một lát, lão đầu cười: "Ta cũng không phải là người lương thiện, kiếm miếng cơm ăn thôi."
Tô Oanh nhìn ông ta một cái, cầm rượu đi đến trước những người trên mặt đất đó, không đợi đối phương phản ứng lại, đã cầm mạch của bọn họ.
"A? Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Tửu quỷ phục hồi tinh thần lại muốn giãy giụa, nhưng hắn mới vừa động, Tô Oanh đã buông tay đứng dậy.
Lý Dũng đi theo phía sau nhìn đến vẻ mặt mê hoặc: "Tô nương tử, những người này có vấn đề gì sao?"
Tô Oanh nhíu mày: "Những người này đều là lúc trước bị hạ cổ." Hơn nữa lại là bị hạ cổ khác nhau, cho nên mặc dù lúc trước bọn họ dùng thuốc của nàng, giết chết sâu trong cơ thể, nhưng thân thể cũng xuất hiện tổn hao cực lớn, sẽ dễ giận, xuất hiện ảo giác, thân thể sẽ khó chịu đến cuồng bạo.
Mà rượu thần tiên này, vừa lúc có thể trấn an cảm xúc nôn nóng và cuồng bạo khó có thể khống chế khi bọn họ phát tác.
Chỉ là loại dược áp chế này tác dụng và hiệu quả chỉ là nhất thời, cho nên mỗi lần bọn họ khó chịu đều sẽ muốn tới uống, cũng ở trong vô hình trung hình thành một loại ỷ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận