[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 303: Chết Cũng Không Tiếc (1)


Chương 303: Chết Cũng Không Tiếc (1)
Chương 303: Chết Cũng Không Tiếc (1)
Chương 303: Chết Cũng Không Tiếc (1)
Hạ đại thúc đang xào rau, thấy Tô Oanh đi tới tò mò nói: "Sao phu nhân đến đây, lúc xào rau khói lửa hôi hám, phu nhân vẫn đến tiền viện nghỉ ngơi đi."
Tô Oanh nói thẳng: "Ta có việc muốn hỏi Hạ đại thúc một chút."
Hạ đại thúc đưa cái muỗng cho Trương Thúy Nương, từ nhà bếp đi ra: "Phu nhân muốn hỏi cái gì cứ việc hỏi là được."
Tô Oanh quơ quơ chung rượu trong tay nói: "Đại thúc có thể ngửi được ra, thứ này là dùng cái gì sản xuất ra không?"
Hạ Thủ Nghĩa tiếp nhận chung rượu ngửi, cuối cùng ngửi thấy được, trong mắt đều lộ ra một tia khiếp sợ: "Phu nhân lấy rượu này từ chỗ nào?"
"Khu vực phía Tây Lão Hổ Doanh." Tô Oanh giải thích với ông ấy vấn đề của khu Đông Tây Nam Bắc một lần.
Sau khi Hạ Thủ Nghĩa nghe xong hơi kích động nói: "Phu nhân có thể dẫn ta đi nhìn xem không?"
Tô Oanh nghi hoặc nói: "Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"
Hạ Thủ Nghĩa nói: "Rượu này như là dùng một loại rễ cây tên là Quỷ Tiêu sản xuất ra, Sở quốc chúng ta không có, nhưng quốc gia khác có, ta từng đi bên ngoài du lịch đã uống qua loại rượu này, tuy đã rất nhiều năm không uống, nhưng hương vị này ta vừa ngửi là có thể đoán được, nhưng cái này hơi không thuần, bên trong hẳn là pha thứ gì đó."
Tô Oanh nói: "Hẳn là thả thuốc."
"Ngày mai phu nhân có thể dẫn ta đi xem không?"
"Được."
Hạ Thủ Nghĩa thấy nàng đáp ứng, đã vui vẻ nở nụ cười, Tô Oanh chưa từng thấy ông ấy có biểu tình như vậy, trong kích động lại chứa chút chờ mong nhỏ.
Chờ mong?
Có cái gì cần chờ mong?
Ban đêm, Tô Oanh thừa dịp đi nhà xí đã tiến không gian chế thuốc, chờ khi nàng từ trong không gian ra, đã là hai canh giờ sau.
Tô Oanh mới vừa ra đã thấy một bóng người ngồi ở sân sau, bóng dáng cao lớn bị ánh trăng kéo ra rất dài.
Tô Oanh chậm rãi đi qua, đối phương như là bị hoảng sợ, từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
"Tô Oanh, Tô Oanh ngươi mau tới, ngươi mau đến xem xem ta làm người gỗ." Tiết Chân sững sờ đi qua, kéo Tô Oanh ngồi xuống trên mặt đất, chỉ người gỗ trên mặt đất nói.
Tô Oanh thấy người máy lúc trước nàng cho hắn còn đặt trên mặt đất, mặc dù trôi qua lâu như vậy, người máy kia sáng bóng, có thể thấy được tiểu tử này vô cùng yêu quý nó.
Người gỗ nằm ở bên cạnh người máy dài như khuỷu tay, người gỗ này nhìn không có gì khác cái mà lúc trước hắn làm.
"Đây là ngươi mới làm?"
Tiết Chân vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy, ngươi xem, ngươi xem nó sẽ động."
Hắn dựng người gỗ lên, để nó đứng trên mặt đất, lúc sau chỉ nhìn thấy hắn giật giật ở sau lưng người gỗ, người gỗ kia chậm rãi bước đi.
"Tô Oanh ngươi xem ngươi xem, nó biết đi, nó biết đi."
Tô Oanh nhìn mà ngạc nhiên, nàng duỗi tay vờn quanh ở người gỗ bốn phía 360 độ một vòng, phát hiện người gỗ này không có dây kéo.
"Sao ngươi làm nó di chuyển được?"
Tiết Chân nghe Tô Oanh hỏi, đã kích động cầm lấy người gỗ mở sau lưng thân thể của nó ra, dựa theo ánh trăng nhàn nhạt nhìn lại, Tô Oanh có thể thấy trong thân thể nho nhỏ này lại đầy cơ quan.
"Chính là như vậy, khởi động cái này, sau đó nó còn có thể ra quyền đấy, ngươi xem." Tiết Chân không biết lại khởi động cơ quan gì, người gỗ kia đánh một quyền về phía Tô Oanh.
Tuy người gỗ này chỉ dài bằng khuỷu tay của nàng, nhưng một quyền đánh vào trên cánh tay của nàng, đừng nói, còn rất đau!
"Nếu chỗ đặt cơ quan này có thể để người đi vào ngồi thì tốt rồi, ngươi nói đúng không?"
Tiết Chân hơi kinh ngạc nhìn phía Tô Oanh: "Để người ngồi vào làm cái gì?"
Tô Oanh chỉ vị trí cơ quan của người gỗ nói: "Ngươi nói nếu người ngồi vào, lúc đánh nhau ngồi ở bên trong này có phải sẽ không sợ bị đánh hay không?"
"A a a, Tô Oanh, ngươi thật thông minh!"
Tô Oanh đến cảm thấy Tiết Chân mới là quỷ tài máy móc: "Ngươi cảm thấy ta nói có thể làm được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận