[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 306: Tuần Hoàn Bên Trong (2)


Chương 306: Tuần Hoàn Bên Trong (2)
Chương 306: Tuần Hoàn Bên Trong (2)
Chương 306: Tuần Hoàn Bên Trong (2)
Tô Oanh không đồng ý với lời nói này: "Người sống một đời, rồi sẽ có ý nghĩa sống của mình, cũng không cần bi quan như thế."
Mộ Dung Đức mỉm cười, nhìn về phía Hạ Thủ Nghĩa: "Ở trước khi chết có thể gặp lại lão hữu một lần, xác thật cũng không tiếc nuối."
"Ngươi lão tiểu tử này, khi nào biến thành lão đầu ủ rũ vậy, hôm nay phu nhân dẫn chúng ta đến đây, chính là muốn móc dòi bám trên xương ở khu vực phía Tây xuống, cho dù là ở Bắc Hoang, chúng ta cũng phải sống thật tốt."
"Không sai." Tô Oanh lấy ra một bình nước thuốc lớn từ trên người: "Thuốc này có thể chữa khỏi hoàn toàn cho những người bị chứng bệnh đó, nó không màu không vị, có thể hòa tan bất kì chất lỏng gì, mỗi một lu rượu, chỉ cần đổ vào mười giọt là đủ rồi, ta hy vọng Mộ Dung đại thúc có thể cho những người đó uống thuốc này vào."
Mộ Dung Đức hơi kinh ngạc nhìn bình thuốc trên bàn, nhìn đáy mắt kiên định của Tô Oanh, lúc này mới thật sự tin lời nàng nói ngày hôm qua không phải đang nói đùa.
"Phu nhân, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, mặc dù thân thể của những người này không sao, bọn họ cũng vẫn không thể chống đỡ nổi."
"Không chống đỡ nổi thì ném đi, Lão Hổ Doanh không cần loại phế vật này."
Mộ Dung Đức nhìn đáy mắt kiên quyết của Tô Oanh, cười một tiếng: "Được, thuốc này ta sẽ bỏ vào rượu, để những tửu quỷ đó uống vào."
"Mỗi một người có bệnh nhiều nhất một chung, nhân thủ không đủ, để cho Hạ đại thúc ở lại hỗ trợ cho ngươi."
Hạ Thủ Nghĩa muốn từ chối, trong nhà còn có cả gia đình chờ ông ấy nấu cơm.
Tô Oanh lại nói: "Đại thúc yên tâm, có Triệu ma ma bọn họ ở đấy."
Hạ Thủ Nghĩa suy nghĩ cũng không từ chối, dù sao cũng muốn ôn chuyện với lão hữu: "Được, phu nhân yên tâm, việc này ta nhất định làm tốt."
"Được."
Tô Oanh lại nói vài câu với Hạ đại thúc, rồi ra khỏi khu vực phía Tây với Tiêu Tẫn.
Mấy ngày sau, Hạ Thủ Nghĩa đã ngày đêm ủ rượu với Mộ Dung Đức, may mà lúc trước Mộ Dung Đức trữ hàng, bằng không căn bản là không đủ dùng.
Vì để những người có bệnh đó đều uống được rượu thuốc, Mộ Dung Đức trực tiếp hạ thấp giá cả chỉ cần một đồng tiền là có thể mua một chung, nhưng mỗi người chỉ có hạn lượng một phần, nhiều hơn sẽ không bán, trong lúc nhất thời, ngoài quán rượu đều chen chúc đầy người.
Vì tránh cho xảy ra xung đột, ngày hôm sau Tiêu Tẫn đã dẫn người đến duy trì trật tự.
"Giang Dương, ngươi dẫn một đội nhân mã đi làm đăng ký nhân khẩu." Chính là ghi lại mỗi một nhà có bao nhiêu người, lấy cái này thống kê toàn bộ nhân số khu vực phía Tây, dù sao đến bây giờ khu vực phía Tây có bao nhiêu người cũng không có người có thể trả lời được.
Tiêu Tẫn dùng thời gian ba ngày, hiệp trợ Mộ Dung Đức bọn họ phát tất cả dược vật xuống, bảo đảm mỗi một người thân thể có vấn đề đều đã uống thuốc này.
Giang Dương cũng dẫn người làm thống kê nhân số với khu vực phía Tây, tổng cộng có ba nghìn người, trong đó có một nửa đều là nam tử thành niên, hài tử chưa đến ba trăm người, còn lại đều là nữ tử.
Mấy ngày này, Sở Vân cũng tạm thời ngừng lên lớp cho bọn nhỏ chính mình bắt đầu nhớ rõ nội dung luật pháp rồi viết ra.
Tô Oanh ngồi ở bên cạnh nhìn Sở Vân viết luật pháp ra, dựa theo tình huống thời đại này, trên cơ bản đều là vô cùng hợp lý, một số nơi nàng cảm thấy không đúng, sẽ thảo luận với Sở Vân, cuối cùng quyết định sửa chữa hay không.
Sở Vân lại viết đầy một trang giấy, mệt đến buông bút xoay khuỷu tay, nhìn Tô Oanh ngồi ở một bên nói: "Chỉ là có quy tắc có ích lợi gì, nếu những người đó ngay cả no bụng cơ bản nhất đều không có được, bọn họ sợ là liều chết cũng sẽ làm ra chuyện trái với quy tắc."
Tô Oanh nghe vậy nhíu mày, đây cũng là vấn đề mấy ngày này nàng đang tự hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận