[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 314: Đều Nhận (2)


Chương 314: Đều Nhận (2)
Chương 314: Đều Nhận (2)
Chương 314: Đều Nhận (2)
Long Bát nghe vậy hơi trầm mặt, như đang cân nhắc lợi hại.
"Ngươi cũng không cần trả lời nhanh như vậy, ta cho ngươi thời gian ba ngày suy xét thật kỹ."
"Không cần suy xét, ta đồng ý yêu cầu của ngươi." Long Bát đột nhiên mở miệng nói.
Kỳ thật khu vực phía Nam của hắn ta rất nhỏ, chỉ là một con phố lầu xanh, mọi người thêm một mảnh cũng chỉ có ba năm trăm người, còn đa số đều là nữ nhân oanh oanh yến yến, sao hắn ta có thể đối nghịch với một Thanh Long Doanh?
"Nhưng nghề nghiệp này của ta vẫn phải làm."
"Ngươi làm nghề nghiệp gì?" Tô Oanh chậm rãi đi vào phòng hỏi.
Long Bát đảo mắt nhìn về phía Tô Oanh, thấy giữa mày nàng đều lộ ra sắc bén, khí thế lạnh lẽo này, nào là nữ nhân bình thường có thể có, thầm nói nàng hẳn chính là nữ nhân xử lý cổ tộc trong khoảng thời gian này, lại một mình xâm nhập Thanh Long Doanh.
"Vị này chính là Tô nương tử đi, Tô nương tử mau mời ngồi." Long Bát cái khác thì không biết, nhưng cơ bản vẫn là sẽ xem sắc mặt.
Tô Oanh ngồi xuống ghế lặp lại nói: "Ngươi làm nghề nghiệp gì."
Long Bát cười nói: "Chỉ là một ít mua bán da thịt ngươi tình ta nguyện mà thôi."
Tô Oanh nhướng mày, đảo mắt nhìn về phía nữ tử yêu diễm bên cạnh.
Long Bát thấy tầm mắt nàng nhìn lại nhanh nói: "Tô nương tử không thích những kiểu này, ta còn có cái khác, đều dẫn vào đi."
Tô Oanh đảo mắt đã thấy vài thiếu niên lang bộ dáng thanh tú tuấn tiếu đi đến.
"Tô nương tử nhìn xem, ngươi có thích hay không, hay là ngươi đều thích?"
Tầm mắt Tô Oanh đều đảo qua ở trên mặt bọn họ: "Bọn họ có thể làm cái gì?"
Long Bát cười dâm: "Tô nương tử muốn bọn họ làm cái gì thì làm cái đó."
"Cái gì cũng đều được?"
"Đúng đúng đúng, cái gì cũng đều được!"
Tô Oanh gật đầu: "Vậy đều nhận."
Hổ Uy: "..." Nếu hắn ta nhớ không lầm, hình như Tô nương tử đã là người thành thân còn có hài tử!
Long Bát mở miệng nở nụ cười ha hả, có tin vui là tốt rồi, nếu cái gì cũng đều không cần, trong lòng hắn ta vẫn không yên ổn: "Tô nương tử yên tâm, sau này Long Bát ta sẽ đi theo ngươi lăn lộn, ngươi có chỉ thị gì, chỉ cần nói một tiếng, ta nhất định làm theo."
"Tốt nhất ngươi nói chuyện giữ lời."
"Nhất định!"
Long Bát thấy chuyện đã làm xong, cũng không có ở Hổ Doanh lâu: "Tô nương tử, Kiều thủ lĩnh rảnh rỗi đến khu vực phía Nam của ta đi ngồi chơi, ta bảo đảm chơi với các ngươi đến tận hứng."
Tô Oanh không nghĩ tới thu phục khu vực phía Nam nhanh như vậy.
"Tình huống bên Khu vực phía Bắc kia như thế nào?"
Hổ Uy hoàn hồn nói: "Tình huống bình thường nhất."
Tô Oanh nhướng mày: "Hả?"
"Trong chốc lát để tiểu tử Lý Dũng kia dẫn Tô nương tử đi xem, Tô nương tử sẽ biết."
Tô Oanh gật đầu, nàng vốn cũng tính đi xem.
Tô Oanh đứng dậy, mấy mỹ thiếu niên kia nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau nàng, Kiều Dương trở về thấy nhiều đồ đê tiện yêu diễm đi theo Tô nương tử của hắn như vậy, lập tức xù lông.
"Tiểu tử lông vàng nơi nào tới, còn không cút xa cho ta!"
Tô Oanh quay đầu lại, đã thấy Kiều Dương ngăn ở trước người những thiếu niên đó: "Tô nương tử ngươi cũng không thể bị những người này mê mắt, ngươi nhìn ta, có phải ưu tú hơn bọn hắn nhiều hay không?"
Tô Oanh rũ mắt nhìn Kiều Dương mặt xám mày tro, tóc đều bị tro bụi nhiễm trắng, thật sự không tìm thấy vẻ ưu tú hơn những thiếu niên kia của hắn.
"Là trội hơn."
Kiều Dương nhếch miệng cười, Tô nương tử khen hắn, thật vui vẻ!
Hổ Uy mắt không thấy xoay người vào phòng.
"Tô nương tử muốn đi đâu, ta đưa ngươi đi."
"Đi khu vực phía Bắc."
"Ta dẫn đường cho Tô nương tử." Kiều Dương vỗ vôi trên người, bị sặc đến ho khan: "Tô nương tử ngươi đợi ta đi đổi y phục lập tức quay lại."
Tô Oanh nhìn vẻ mặt tích cực của hắn cũng không ngại chờ thêm nửa phút.
Rất nhanh, Kiều Dương đã thay một áo choàng mới tinh màu lam nhạt, xứng với khuôn mặt nho nhã kia của hắn, chợt vừa thấy còn tưởng là một thư sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận