[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 319: Kỳ Tích (1)


Chương 319: Kỳ Tích (1)
Chương 319: Kỳ Tích (1)
Chương 319: Kỳ Tích (1)
Kiều Dương nghe Tô Oanh nói như vậy thả lỏng góc áo của nàng: "Mông đại thúc, y thuật của Tô nương tử rất lợi hại, không bằng để cho nàng nhìn xem, nói không chừng sẽ có kỳ tích xảy ra thì sao, kỳ tích kỳ tích!" Hắn đặc biệt nhấn mạng hai chữ kỳ tích, chỉ là không muốn cho Mông Tư bọn họ kỳ vọng quá cao.
Mông Tư là người có tính tình quả quyết, lập tức đồng ý, chỉ bởi vì hai chữ kỳ tích này.
"Được, vậy làm phiền Tô nương tử."
Tô Oanh gật đầu: "Lúc ta chữa bệnh không hy vọng có người khác ở bên cạnh nhìn, Kiều Dương, ngươi giúp ta lấy tay nải trên xe ngựa tới, bên trong có thuốc, trong lúc ta trị liệu, còn mời các vị đi ra ngoài chờ."
Mông Tư vui vẻ đồng ý, chỉ cho là Tô Oanh có y thuật tuyệt mật không muốn truyền ra ngoài.
Kiều Dương chạy đến xe ngựa cầm tay nải đến.
Sau khi Tô Oanh nhận tay nải, tất cả mọi người lui ra ngoài, Kiều Dương thuận tay đóng cửa lại, canh ở cửa, Tô nương tử nói, hắn ra phía trước ai cũng đều không cho phép đi vào, hắn nhất định phải giữ cửa coi chừng!
Tô Oanh đóng cửa sổ xuống, lúc sau dẫn Mông Giáng vào không gian.
Hắn xác thật rất nặng, toàn bộ xương cẳng chân đùi phải đều lộ ra tới.
Nàng dùng dụng cụ dò xét tim đập của hắn, thật ra tim cũng không ngừng đập, chỉ là đã vô cùng mỏng manh.
Nàng bắt đầu lấy mẫu máu so nhóm máu, lấy máu từ kho máu ra truyền máu cho hắn, hắn mất quá nhiều máu nếu không kịp thời truyền máu, trái tim ngừng đập cũng là chuyện sớm muộn.
Sau khi truyền máu thành công, Tô Oanh lại lấy thuốc trợ tim ra tiêm, tăng cường lực đập của trái tim.
Làm xong tất cả, nàng mới bắt đầu cầm máu cho miệng vết thương trên chân.
Có thể là máu chảy quá nhiều, hiện tại tốc độ đổ máu đã chậm lại.
Tô Oanh bắt đầu quan sát chỗ chảy máu, nàng rất may mắn vết thương không ở trên động mạch chủ, bằng không thần tiên cũng khó cứu.
Sau khi máu ngừng chảy, nàng bắt đầu nắn xương đùi trở lại vị trí cũ, không thể không nói, đây là một xương đùi kiên cường, mặc dù đã đâm thủng ra tách rời, nhưng nó lại không gãy, thương thế của chân này thoạt nhìn rất khủng bố, nhưng vẫn tương đối kém hơn tình huống lúc trước của Tiêu Tẫn rất nhiều, khi đó Tiêu Tẫn chính là bị thương tới căn cơ, hiện giờ hắn còn có thể đứng lên, là thật sự phí không ít thuốc tốt của nàng.
Ngoài cửa phòng, Lý đại phu hơi không đồng ý nhìn vào trong phòng, vừa rồi ông ấy đã xác định người đã không còn thở, miệng vết thương lại lớn, bị thương nặng như vậy, căn bản là không thể cứu được, tuy ông ấy không muốn đả kích người, nhưng làm một đại phu, vẫn là phải báo tình huống của người bệnh đúng sự thật.
"Trưởng khu, ta biết lời của ta nói các ngươi không thích nghe, nhưng miệng vết thương kia của Mông Giáng các ngươi cũng thấy, kia... Chẳng sợ hiện tại hắn còn một hơi thở, vậy cũng chống đỡ không được bao lâu, các ngươi... Vẫn mau chóng đi chuẩn bị hậu sự đi, để đứa nhỏ này đi được an tường chút."
Điền Nữu vốn có ôm hy vọng hư vô mờ mịt với Tô Oanh, vừa nghe Lý đại phu nói hu một tiếng khóc ra.
"Giáng nhi của ta, sao con bỏ mặc phụ mẫu như vậy."
Mông Tư ngồi dưới đất ôm đầu không rên một tiếng, nhưng ông ấy vẫn nguyện ý cho Tô Oanh cũng là cho Mông Giáng một lần cơ hội.
Lý đại phu thấy bộ dáng này của bọn họ cũng là đáng thương, cũng chỉ có thể không tiếng động thở dài.
Người xung quanh cũng rối rít thở dài theo, có không ít người đều đỏ vành mắt.
Toàn bộ sân đều tràn ngập một hơi thở tuyệt vọng trầm thấp.
Không biết qua bao lâu, Tô Oanh mới bắt đầu tiến hành khâu lại miệng vết thương, trên miệng vết thương khâu lại xong có một loạt đường chỉ dày đặc, gần như lan ra toàn bộ chân, thoạt nhìn khiến chân hắn như là bị may vá.
Cuối cùng băng bó miệng vết thương, lượng truyền máu cũng đủ, chờ sau khi truyền nước chống tiêu viêm xong, Tô Oanh mới đưa người ra khỏi không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận