[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 323: Đại Hiệp Tha Mạng


Chương 323: Đại Hiệp Tha Mạng
Chương 323: Đại Hiệp Tha Mạng
Chương 323: Đại Hiệp Tha Mạng
Tám món đồ ăn ngay ngắn được sắp xếp ở trên bàn, trừ một món rau dại trộn, còn có một bát canh trứng cho hài tử ăn ra, món khác tất cả đều là cá.
Cá này không chỉ có thơm, còn rất đẹp mắt.
Mọi người ngửi mùi hương, đều gấp không chờ nổi ngồi vào bàn.
Tô Oanh chỉ vào một món ăn trên bàn thoạt nhìn có hơi hắc nhưng giòn giòn còn bọc một lớp bột nói: "Đây là cái gì?"
Mộ Dung đại thúc cười nói: "Đây là da cá chiên, lúc mới ra nồi thơm nhất, phu nhân nếm thử."
Tô Oanh gắp một miếng ăn vào trong miệng, giòn, trong lúc nhai nuốt, còn có một chút da cá dai dai.
"Ăn ngon!"
Mộ Dung đại thúc thấy Tô Oanh thích cũng nở nụ cười theo: "Phu nhân thích thì tốt." Làm một đầu bếp, vui sướng lớn nhất chính là đồ ăn mình làm được thực khách tán thành.
"Cá này sao lại sống?" Tô Oanh chỉ cá sống cắt lát giữa bàn chiếm cứ số định mức lớn nhất kia.
"Cái này không biết phu nhân từng ăn chưa, món này rất thịnh hành ở một thế hệ của vùng duyên hải Nam quốc chúng ta, cá sống chấm tương." Mộ Dung đại thúc nói xong gắp một ít rau bỏ vào trong chén, sau đó lấy chút dầu mè và nước tương rưới lên rau quấy đều sau đó gắp một lát cá sống ăn chung vào trong miệng.
Nháy mắt Tô Oanh đã bị vẻ mặt hưởng thụ của Mộ Dung đại thúc hấp dẫn, nàng dựa theo phương thức của ông ấy gắp rau và một miếng cá ăn vào trong miệng.
Hương vị rau trộn với dầu mè ở nháy mắt nhai nuốt lan tràn ra ở răng môi, quan trọng nhất chính là con cá này đều không có nửa điểm mùi tanh, ăn vào vị còn rất giòn, thật sự ăn ngon!
Nhưng loại cá nước ngọt này bên trong vẫn có không ít ký sinh trùng, nàng tính chờ ăn no xong sau đó về lấy thuốc tiệt trùng ra thả vào trong nước để mọi người uống, để ngừa vạn nhất.
Rốt cuộc sau khi Kiều Dương rửa chuồng heo sạch sẽ, vô cùng đáng thương đi tới nhà chính muốn đi vào ăn cơm, nhưng ở lúc vào cửa đã bị người ngăn cản.
Kiều Dương ngẩng đầu đã thấy Vương Túc đứng ở cửa, Kiều Dương nhíu mày muốn lướt qua từ bên người hắn, ai biết hắn vừa động, Vương Túc cũng động.
"Làm gì vậy, tránh ra tránh ra, ta muốn đi vào ăn cơm."
Tay Vương Túc chỉ chỉ trong viện, ở giữa sân đặt một cái bàn nhỏ, các mỹ thiếu niên đã ngồi ở đàng kia: "Cơm của ngươi ở chỗ kia."
"Ta mới không cần ăn chung với bọn họ."
"Ngươi có đi qua cũng không có."
Dọn chuồng heo một vòng, Kiều Dương đã sớm đói đến trước ngực dán vào sau lưng, hắn vỗ đùi cắn răng chạy qua: "Các ngươi phần cho ta chút!"
Đêm cuối mùa thu vô cùng yên tĩnh, ngay cả côn trùng kêu vang đều bị ẩn nấp.
Tiêu Tẫn nhìn Tô Oanh nhắm mắt ngủ say, lặng yên không một tiếng động đứng dậy ra khỏi phòng.
Vương Túc gác đêm thấy Tiêu Tẫn đi ra hơi kinh ngạc, đang muốn mở miệng đã thấy Tiêu Tẫn làm động tác im tiếng.
Không bao lâu, ở động tĩnh rất nhỏ qua đi, sân đã quay về yên tĩnh.
So với yên lặng khắp nơi Lão Hổ Doanh, khu vực phía Nam náo nhiệt rất nhiều.
Nơi này ban ngày gần như không có người gì ra đi lại, nhưng vừa đến buổi tối đã tụ tập rất lớn, náo nhiệt phi phàm.
Long Bát ngồi ở một gian phòng lớn xa hoa, bên người hoặc nằm, hoặc đứng mấy mỹ nhân không phải bón rượu chính là bóp chân hầu hạ.
Hôm nay nói chuyện xong với Tô Oanh, bộ dáng của Tô Oanh cũng không giống như là muốn nuốt khu vực phía Nam, nháy mắt áp lực trong lòng hắn ta được dỡ xuống, cho nên hôm nay vô cùng vui vẻ.
"Đi, hát điệu dân gian cho Bát gia ngươi."
Mỹ nhân cười duyên đứng dậy: "Bát gia muốn nghe cái gì?"
"Cái gì cũng đều được, dù sao hôm nay Bát gia vui vẻ, hát cái gì cũng đều có thưởng."
Mỹ nhân mị nhãn như tơ, hắng giọng sau đó bắt đầu xướng lên làn điệu triền miên.
Ngay ở lúc Long Bát tận hứng nghe thì cửa phòng "ầm" một tiếng, một luồng kình khí thật lớn bắn ra, một bóng dáng từ bên ngoài bay vào, đánh thẳng vào trước mặt Long Bát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận