[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 324: Vương Bối Nồi Túc (1)


Chương 324: Vương Bối Nồi Túc (1)
Chương 324: Vương Bối Nồi Túc (1)
Chương 324: Vương Bối Nồi Túc (1)
Long Bát kinh hãi, cằm nọng run lên, từ trên ghế bay ra.
"A, người nào?"
Một bóng dáng cao lớn thon dài chậm rãi từ ngoài cửa đi vào, một đôi mắt đen nhánh sáng rõ ở dưới đèn ngọc, giống như là ánh nến bị quỷ phong lay động.
Long Bát cố gắng mở to một đôi mắt đậu xanh nhìn hắn: "Ngươi là ai, dám can đảm xâm nhập khu vực phía Nam, thật to gan."
Người tới chỉ trên mặt đất nói: "Những người này, là người của ngươi?"
Long Bát cúi đầu nhìn, đây không phải là tiểu quan hắn ta đưa cho Tô Oanh sao?
"Vậy thì như thế nào?"
Người tới mắt đen trầm xuống, lạnh lùng mở miệng: "Chính là ngươi."
"Rốt cuộc ngươi là ai... A!" Long Bát còn chưa nói xong, đã bị một quyền đánh vào trên mặt, hắn ta đau đến kêu to.
Hộ vệ chạy đến rối rít xông vào, nhưng một đám đều bị ném ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết khàn khàn của Long Bát.
"Tha mạng tha mạng đại hiệp tha mạng, rốt cuộc ta làm sai cái gì ngài nói, ngài nói ta nhất định sửa." Mặt của Long Bát sưng lên, một đôi mắt đậu xanh đều không mở được ra.
"Sau này còn dám tặng người cho Tô Oanh, ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn biến mất ở Lão Hổ Doanh."
"Không dám không dám, cũng không dám nữa... Xin tha cho!"
Long Bát khó khăn hoạt động thân thể dập đầu, không biết qua bao lâu, bóng dáng kia biến mất từ ngoài cửa sổ, hắn ta cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
"Trưởng khu, trưởng khu, ngài không sao chứ?"
"Xin đại hiệp tha mạng..."
"Trưởng khu, người đi rồi, người đã đi rồi."
Lúc này Long Bát mới phục hồi tinh thần lại, nhìn bốn phía, xác định không có bóng dáng kia, hắn sợ tới mức mông ngồi liệt xuống mặt đất.
"Rốt cuộc, rốt cuộc là ác quỷ nơi nào tới!"
Tô Oanh ngủ đến mơ màng thì đột nhiên cửa phòng truyền đến động tĩnh rất nhỏ, nàng mở mắt ra đã thấy Tiêu Tẫn đi đến, trời bên ngoài vẫn đen nhánh một mảnh.
Nàng lẩm bẩm một câu lại xoay người ngủ.
Tiêu Tẫn nhìn Tô Oanh ngủ vô cùng ngon giấc, khóe môi nhàn nhạt cong lên, mới cởi áo ngoài đầy phong trần trên người nằm xuống giường nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Bạch Sương đã phát hiện những mỹ thiếu niên tối hôm qua không có trong phòng.
"A? Người đâu? Sẽ không phải sáng sớm đi quét chuồng heo chứ?"
Bạch Sương chạy đến chuồng heo, phát hiện phân trong chuồng heo đều còn ở đây, chưa được dọn sạch.
"Chẳng lẽ là phu nhân để cho bọn họ đi làm việc khác?" Bạch Sương đi đến tiền viện, phát hiện Tô Oanh mới từ trong phòng ra.
"Phu nhân, sớm."
"Sớm." Hôm nay Tô Oanh dậy muộn cũng chưa đi luyện công.
"Phu nhân, bọn họ đều đi làm việc sao?"
Tô Oanh hơi nghi ngờ mở miệng: "Ai?"
"Chính là những thiếu niên ngày hôm qua mang về đó, nô tỳ phát hiện đều không thấy bọn họ."
"Không thấy?" Tô Oanh đi đến hậu viện nhìn phòng trống không, bên trong quả nhiên không có ai, nàng trở lại tiền viện tìm Vương Túc gác đêm tối hôm qua.
"Vương Túc, ngươi thấy những thiếu niên ngày hôm qua không?"
Trong nháy mắt vẻ mặt của Vương Túc hơi cứng đờ nói: "Gặp được, bọn họ nói mình đều là người có phụ mẫu, nhớ phụ mẫu, thuộc hạ đã thả bọn họ đi."
Tô Oanh: "??"
Vương Túc biết ánh mắt Tô Oanh nhìn mình giống như là đang nhìn một tên ngốc, nhưng nhớ đến lời lão gia nói hắn vẫn căng da đầu đứng vững áp lực nói: "Phu nhân, bọn họ thật sự rất đáng thương! Nếu phu nhân muốn trách phạt, vậy trách phạt thuộc hạ đi!"
Tầm mắt lạnh lùng của Tô Oanh lướt qua ở trên người hắn: "Từ nay về sau, chuồng heo, chuồng gà, đều do ngươi tới quét dọn."
"Vâng!"
Tô Oanh xoay người đến hậu viện rửa mặt, Vương Túc đã thấy ánh mắt Bạch Sương khó có thể tin nhìn hắn.
"Vương đại ca."
"Làm sao vậy?"
"Đầu óc của ngươi bị phân heo làm mơ hồ sao?"
Vương Túc: "..." Ta oan uổng!
Bạch Sương bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Một người bình thường, nói như thế nào lại ngốc đến váng vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận