[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 326: Rơi Xuống Hố Ngã Chết (1)


Chương 326: Rơi Xuống Hố Ngã Chết (1)
Chương 326: Rơi Xuống Hố Ngã Chết (1)
Chương 326: Rơi Xuống Hố Ngã Chết (1)
"Phu nhân, nhiều người ở dưới đến đây, nói là muốn tìm phu nhân." Tô Oanh bên này mới vừa đắp hố đất lên, đã thấy Điền Mộc chạy tới.
"Tìm ta? Người nào?"
"Bọn họ nói mình cũng là người khu vực phía tây."
Tô Oanh chuẩn bị tốt cho hố đất sau đó xuống dưới chân núi, nơi đó có mười mấy thanh niên đang chờ, thấy Tô Oanh xuất hiện, bọn họ rối rít tiến lên vẻ mặt khiêm tốn vái lễ với nàng.
"Tô nương tử."
Tô Oanh nhìn dáng vẻ nho nhã của bọn họ đã nghĩ tới, bọn họ hẳn là người đọc sách mà Nhất Hào bọn họ lựa ra, nhưng sau khi chọn được người nàng đã quên xắp sếp công việc cụ thể, kỳ thật cũng không phải quên, mà là vẫn chưa xắp sếp mà thôi.
"Sao vậy?"
Mười mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt đều hiện vẻ do dự, đợi trong chốc lát mới có dũng khí nói: "Mấy người tại hạ là muốn đến hỏi Tô nương tử, có sắp xếp gì với chúng ta không, hiện giờ chúng ta cũng quy thuận khu vực phía Đông, mọi người đều bắt đầu bận việc, mà chúng ta còn ở đó không có việc gì làm, trong lòng rất là bất an."
"Đói không chịu được?"
Này...
Lời này trực tiếp làm cho bọn họ sớm đỏ mặt, bọn họ nào nghĩ đến Tô Oanh sẽ trực tiếp đánh thẳng vào điểm đau như vậy, thật là, quá làm người xấu hổ.
"Đúng, xác thật là trong nhà không có lương thực, nhưng trong nhà còn có thê nhi, ta thật sự là vô kế khả thi mới tìm Tô nương tử."
Lúc trước xác thật Tô Oanh đã xem nhẹ điểm này, nếu nàng tính dùng những người này, cũng sẽ không quá mức hà khắc với bọn họ.
"Phía trên còn có một ít lương khô, đi lấy chút về ứng phó trước với ta."
Những người này không nghĩ tới Tô Oanh sẽ dứt khoát đồng ý như vậy, trong lòng cảm kích khôn cùng, ở nơi quỷ quái này, có thể cho bọn họ một miếng cơm ăn, đó chính là đại ân nhân của bọn họ.
Buổi sáng hôm nay mang lương khô ra còn dư lại một chút, Tô Oanh để cho từng người bọn họ cầm một ít ứng phó hai ngày trước.
Những người đọc sách này cũng kỹ tính, tuy trong nhà đã không còn một hạt gạo, nhưng ở lúc lấy lương khô, đều không lấy nhiều.
"Cảm ơn Tô nương tử, đại ân của Tô nương tử, ta nhất định ghi nhớ trong lòng."
Mười mấy người khom mình hành lễ tỏ vẻ cảm ơn.
"Yên tâm, sẽ lúc có các ngươi hồi báo, nhưng sau khi trở về các ngươi cũng đừng rảnh rỗi, vài người đi thống kê hài tử khu vực phía tây từ ba đến sáu tuổi, sáu đến chín tuổi, lấy ba tuổi làm một giai đoạn tiến dần lên, tổng cộng thống kê đến mười sáu tuổi, nhìn xem mấy năm nay giai đoạn tuổi của hài tử có bao nhiêu, sau khi thống kê xong, các ngươi tìm một người đưa kết quả đến Lão Hổ Doanh."
Việc nhỏ này đương nhiên bọn họ liên tiếp đáp lời: "Tô nương tử yên tâm, ta nhất định nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ."
"Được."
Mà lúc này, ở trên sườn núi đã bị cháy, Trình Minh cũng dẫn theo người cố gắng khai hoang, hắn từng quan sát tình huống cây giống, tất cả cây giống tốt nhất có thể gieo ở đây mấy ngày, bằng không tỷ suất sống sót sẽ hạ thấp, cho nên hôm nay trời còn chưa sáng hắn đã dậy, lập tức để số hai bọn họ tập kết nhân mã, chính là vì có thể nhanh chóng khai khẩn sườn núi.
"Mọi người ra sức chút, rễ cây trong đất đều phải đào ra, bằng không sẽ ảnh hưởng đến trưởng thành của cây giống."
Công cụ của bọn họ có hạn, có thể nói là vơ vét tất cả công cụ toàn bộ khu vực phía tây, nhưng đào lên vẫn rất lao lực, có một số rễ cây ghim chặt vào trong đất, phải đào hố rất sâu, mới có thể nhổ tận gốc rễ cây.
"Nương lão tử, đây là việc để người làm sao? Rễ cây một sườn núi này có bao nhiêu, đều dựa vào chúng ta dùng tay đào ra, vậy không phải là muốn mạng già này sao, giữa trưa chỉ ăn hai cái bánh ngô thô lương, có sức lực cái rắm mà làm việc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận