[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 330: Tất Cả Đều Có Thể (1)


Chương 330: Tất Cả Đều Có Thể (1)
Chương 330: Tất Cả Đều Có Thể (1)
Chương 330: Tất Cả Đều Có Thể (1)
Sở Vân không nhịn được hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Ngươi, rốt cuộc là ai?"
"Ngươi không phải là Tô Oanh, Tô Oanh ta quen biết căn bản là không có khả năng như ngươi hiện tại này."
Sở Vân nhìn Tô Oanh, ngôn ngữ, ánh mắt đều vô cùng chắc chắn, đặc biệt ở lúc chạm đến mắt phượng sáng trong kia của Tô Oanh, hắn càng thêm khẳng định phỏng đoán trong lòng.
Tô Oanh nhìn hắn bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười đầy tự đắc không che giấu chút nào: "Đúng vậy, ngu xuẩn lúc trước đã chết, Tô Oanh hiện tại là tắm máu mà đến, ta là Tô Oanh, nhưng lại không phải là nàng, hiểu không?"
Sở Vân không rõ, tuy người trước mắt ngôn hành cử chỉ đều khác với Tô Oanh hắn quen biết như trời với đất, chỉ là bộ dáng của nàng lại không có bất kỳ biến hóa gì, đây cũng là chỗ hắn nghĩ trăm lần cũng không ra.
"Ngươi là nàng... Rồi lại không phải..." Sở Vân nhẹ giọng thì thào, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt biến đổi, khi lại ngẩng đầu, nào còn có bóng dáng của Tô Oanh.
Sở Vân đứng lên đi đến ngoài cửa, đã thấy nàng chạy tới trong sân, đang nói chuyện với Tiêu Tẫn, ánh sáng cây đuốc chiếu vào bóng dáng hai người kéo giao vào nhau, hắn nhìn bóng dáng của bọn họ bỗng nhiên cười một tiếng: "Tắm máu mà đến, thật sự là đầm rồng hang hổ." Nhưng ai có thể bảo đảm, đầm rồng hang hổ sẽ không xảy ra?
Mấy ngày sau, Tô Oanh đều đi theo Điền Mộc lên trên núi đi đốn củi xây nhà, bởi vì thời tiết càng ngày càng lạnh, nhà ở vẫn là phải xây nhanh một chút.
Tô Oanh là đã thương nghị với Hổ Uy, một mảnh đất trống giữa bốn khu thành lập cửa hàng giao dịch và trường học còn có y quán, trừ trường học ra, nhà khác bọn họ quyết định xây một tầng là đủ rồi, như vậy nếu không đủ, có thể lại xây dựng thêm ở xung quanh, so với giờ công hai tầng, xây một tầng sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Khi Mông Tư và Điền Nữu đi đến khu vực phía Đông, đã thấy Tô Oanh đứng ở trên một cây cọc gỗ mà nhân công đang đánh.
Bọn họ chỉ nhìn Tô Oanh nhảy vài cái ở trên cọc gỗ, cọc gỗ thô to kia đã bị cắm vào trong đất.
Hai người nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Sau khi Tô Oanh cắm vào trong đất, mới từ trên cọc gỗ nhảy xuống, đảo mắt đã thấy phu thê Mông Tư đứng ở cách đó không xa.
Nàng hơi kinh ngạc, vỗ tro bụi trên người đi qua.
"Sao hai vị đến đây?"
Tô Oanh nhìn non nửa phần lợn rừng trong tay hai người đôi mắt hơi sáng lên.
Hai người hoàn hồn, nhìn Tô Oanh cười nói: "Chúng ta là tính tự mình đến cảm ơn Tô nương tử, cảm ơn ngươi cứu Giáng Nhi."
Tô Oanh đưa hai người tới nơi nghỉ ngơi ngồi xuống, thật ra nói là nơi nghỉ ngơi, kỳ thật chính là một cái ghế gỗ to với mấy ghế gỗ nhỏ, lúc mệt thì có thể để cho người ta ngồi xuống.
"Hắn thế nào?" Từ số liệu trên dụng cụ kiểm tra đo lường mà xem, Mông Giáng khôi phục hẳn là không tồi, tâm suất và huyết áp đều rất bình thường.
"Người đã tỉnh, tuy la hét đau đớn, nhưng cũng có thể ăn uống, việc này đều mệt Tô nương tử." Điền Nữu là thật sự cảm ơn Tô Oanh, bà ấy chỉ có một nhi tử, nếu thật sự mất đi, nửa đời sau bà ấy sống cũng không có ý tứ gì.
"Không cần khách khí."
"Ngày khác nếu Tô nương tử rảnh rỗi, vẫn mời Tô nương tử nhất định đến chỗ của chúng ta ăn một bữa cơm cảm ơn." Điền Nữu chân thành yêu cầu nói.
Tô Oanh nhớ đến tay nghề của Điền Nữu, không chút nghĩ ngợi đồng ý luôn.
Tuy trù nghệ của bà ấy không bằng hai đầu bếp Hạ đại thúc này, nhưng bà ấy làm đồ ăn lại có một phong vị khác, vẫn là ăn rất ngon.
"Vừa rồi Tô nương tử là đang làm cái gì?" Mông Tư và Tô Oanh hàn huyên vài câu, thì chỉ vào người phía sau nàng nói.
"Đang xây nhà ở, sau này nơi này sẽ trở thành cửa hàng của Lão Hổ Doanh, phía sau là trường học còn có y quán."
"Trường học, y quán?" Vẻ mặt của Mông Tư khiếp sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận