[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 331: Tất Cả Đều Có Thể (2)


Chương 331: Tất Cả Đều Có Thể (2)
Chương 331: Tất Cả Đều Có Thể (2)
Chương 331: Tất Cả Đều Có Thể (2)
Tô Oanh gật đầu: "Đúng vậy, Lão Hổ Doanh nhiều hài tử như vậy, cũng không thể ngay cả người biết chữ cũng đều không có đi."
Kinh ngạc trong mắt Mông Tư càng sâu.
"Không cần cảm thấy hiện tại bọn họ đọc sách vô dụng, thời gian lâu rồi, tất cả đều có khả năng."
Khiếp sợ trong mắt Mông Tư dần biến thành bội phục, mấy ngày này bọn họ vẫn luôn đều do dự rốt cuộc muốn dung hợp với khu vực phía Đông hay không, bọn họ cũng lo lắng thật sự dung hợp, sẽ xảy ra thay đổi bọn họ không thể tiếp thu, cũng lo lắng Tô Oanh bên này sẽ lật lọng tạo thành tổn thương với bọn họ.
Nhưng hiện tại nàng lại muốn cho hài tử Lão Hổ Doanh đọc sách, còn muốn thành lập y quán, chỉ bằng hai điểm này, ông ấy đều nguyện ý tiếp nhận đề nghị dung hợp.
"Không biết cái thư quy tắc theo như lời Tô nương tử kia khi nào có thể ra?"
"Nhanh thôi, gần đây Sở Vân phải viết hơi nhiều, cho nên hiện tại còn chưa hoàn thành, chờ sau khi hắn viết xong, ta sẽ đưa qua cho các ngươi."
Mông Tư gật đầu: "Vậy làm phiền Tô nương tử, đây là một chút tâm ý nhỏ của chúng ta, vẫn xin Tô nương tử vui lòng nhận cho."
Tô Oanh vẻ mặt khách khí đẩy thịt heo đến trước mặt bọn họ: "Không cần khách khí, không cần khách khí."
"Cái này là nên làm, Tô nương tử nhận lấy đi."
"Lúc ấy ta cứu người cũng là thuận tay, các ngươi thật sự là quá khách khí."
Điền Nữu nhìn Tô Oanh trong miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật cầm lấy thịt heo, nhịn không được cười khẽ.
"Vậy nếu Tô nương tử không cần, chúng ta cũng không cưỡng bách ngươi."
Tô Oanh đã cầm thịt heo đến trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc: "Ta thấy Mông đại thẩm ngươi tới một chuyến cũng không dễ dàng, khiêng thịt heo này đi nhiều mệt, ta vẫn là lấy về đi thôi."
Hai người đều nhịn không được nở nụ cười.
Trên đường trở về, Điền Nữu ngồi ở trên xe đẩy nghĩ đến bộ dáng ngây thơ kia của Tô Oanh vẫn không nhịn được muốn cười.
"Tư ca, ông nói rốt cuộc Tô nương tử này là người nào? Ta nhìn nàng không có gì khác với nữ nhi bình thường."
Mông Tư nhớ lại bộ dáng của Tô Oanh, cũng cảm thấy khó có thể nhìn thấu: "Nhìn là không có gì khác nhau."
"Đúng vậy."
Nhưng chính là một nữ nhi thoạt nhìn hơi cơ linh lại ngây thơ như vậy đã rút cặn bã chôn ở trong đất Lão Hổ Doanh ra, thật sự là khiến người khó có thể tin.
"Nếu không, đồng ý đi." Điền Nữu nhẹ giọng nói.
Mông Tư biết bà ấy nói chính là cái gì: "Trở về ta sẽ nói với bọn họ."
"Ừ."
Tô Oanh nào đâu biết Mông Tư bọn họ suy nghĩ cái gì, sau khi nhận được nửa con lợn rừng, nàng gấp không chờ nổi khiêng về nhà.
Lúc này Hạ Thủ Nghĩa và Mộ Dung Đức khó được nhàn rỗi ở trong sân phơi nắng cuối thu, ai ngờ, đảo mắt đã thấy Tô Oanh khiêng non nửa thịt lợn rừng hấp tấp đi tới.
Tô Oanh "ầm" một tiếng đặt lợn rừng thịt tới trước mặt hai người kích động nói: "Đêm nay, làm bữa!"
Hai người nhìn bộ dáng kích động của nàng hơi dở khóc dở cười, sao có một loại cảm giác quen thuộc trong khoảng thời gian này oan ức nàng ở trên thức ăn.
"Phu nhân lại lên núi đi săn sao?"
"Không có, hiện tại nào có rảnh để đi, là phu thê trưởng khu khu vực phía Bắc đưa tới, nói là cảm ơn ta cứu nhi tử của bọn họ."
Việc Tô Oanh cứu người ở khu vực phía Bắc này cũng không nhắc đến, cho nên người trong nhà đều không rõ lắm.
Hạ Thủ Nghĩa cười nói: "Phu nhân thật sự là thiện tâm khó phát."
Tô Oanh nhướng mày, cảm thấy những lời này không giống như là đang khen nàng?
"Phu nhân đi bận việc trước đi, thịt này chúng ta nhất định chuẩn bị tốt cho ngươi."
"Được."
Tô Oanh mới vừa đi đến sân trước, đã nghe thấy một trận tiếng đập cửa dồn dập.
Tô Oanh mở cửa.
"Phu nhân, Điền quản sự bọn họ lúc đào móng đã đào được đồ."
Tô Oanh nhíu mày, sẽ không lại đào đến quan tài của người khác chứ: "Đi, đi xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận