[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 340: Lên Giá Cố Định (1)


Chương 340: Lên Giá Cố Định (1)
Chương 340: Lên Giá Cố Định (1)
Chương 340: Lên Giá Cố Định (1)
Sắc mặt của Kiều Dương buồn rầu, ai oán nhìn lại Tô Oanh, Tô Oanh cũng đã cưỡi ngựa chạy đến đằng trước.
Kiều Dương chỉ có thể vẫy tay với bọn họ: "Các ngươi nhất định phải trở về sớm một chút."
Lão Hổ Doanh nơi cách cửa khẩu Bắc Hoang không xa, nếu cước trình của bọn họ nhanh mà nói, ở sau giờ ngọ hẳn là có thể đuổi tới cửa khẩu của Sở quốc.
Hổ Uy cưỡi ngựa đi ở phía trước đội ngũ, Tô Oanh lại là đi cuối cùng đội ngũ, không biết đi bao lâu, rốt cuộc bọn họ ra khỏi Bắc Hoang.
Ngoài Bắc Hoang phóng mắt nhìn đi đều là hoang vu, thật giống như một cánh cửa kia đã ngăn cách hai thế giới vậy.
Tô Oanh nhìn bốn phía, đây là lần đầu tiên nàng rời đi sau khi vào Bắc Hoang.
Sau khi đi ra, Tô Oanh là có thể cảm giác được gió cát bên ngoài rất lớn thổi đến trên mặt nàng đau rát, có thể là trong Bắc Hoang núi vây quanh tứ phía, đều chặn gió bắc lại ở bên ngoài, gió đều bị hóa yếu.
Ở tới gần buổi trưa, rốt cuộc bọn họ thấy được cổng lớn biên cảnh Sở quốc.
"Ngừng đội ngũ ở bên cạnh, ta đến quan khẩu xem người đã tới chưa." Sau khi Hổ Uy nói với người bên cạnh, kẹp bụng ngựa chạy qua quan khẩu.
Tô Oanh để cho bọn họ kéo xe đến nơi không thấy được dừng lại, nàng từ xa nhìn lại, người buôn bán ở cửa khẩu Sở quốc cũng không thiếu, nàng để thủ vệ trông coi hàng hóa, chính mình cưỡi ngựa đi về phía những quầy hàng bán hàng rong di động đặt ở cửa khẩu đó.
"Bánh rán, bánh rán đường mới ra, chỉ cần hai đồng tiền là có thể ăn no bụng."
"Phấn mặt, phấn mặt đẹp, tiểu nương tử, ngươi muốn mang chút phấn mặt trở về hay không? Phấn mặt này của ta chính là có tiếng tốt, người trong quan không biết có bao nhiêu người chạy ra chỉ vì mua một hộp phấn mặt của ta."
Tô Oanh nhìn hộp phấn mặt trong tay người bán rong lắc đầu tiếp tục đi về phía trước.
Quầy hàng di động rất dài, rất nhiều người đều kéo xe lại đây bán hàng, đừng nói, nơi này bán đồ vật không ít người, không thể nói cái gì cần có cũn đều có, nhưng một ít đồ sinh hoạt cần vẫn là có thể mua được.
Tô Oanh đi đến đằng trước, phát hiện có người bán than củi, nàng đi đến trước quầy hàng hỏi câu: "Than củi này bán thế nào?"
Người bán rong thấy có người hỏi, nhanh nhiệt tình tiếp đón: "Tiểu nương tử muốn mua than củi sao, một bó này một trăm đồng tiền, nếu ngươi mua nhiều ta còn có thể lại giảm giá một chút."
Tô Oanh nhìn than củi của hắn ta cũng là bó thành hình trụ, nhưng thể tích lại nhỏ hơn, tỉ lệ than củi cũng không tốt như vậy: "Ta sẽ xem xét."
Lại đi về phía trước, nàng lại gặp hai người cũng bán than củi, dò hỏi giá cả không khác với người đầu tiên, tỉ lệ tốt hơn sẽ đắt hơn.
Tô Oanh xoay người rời khỏi sạp người bán rong, đã thấy Hổ Uy dẫn theo một nam nhân trung niên đi về phía của đội ngũ.
"Mấy ngày trước chúng ta nung chút than củi ra, ngươi nhìn xem ngươi nhận hay không." Hổ Uy nói với trung niên nam nhân.
Nam nhân đi đến bên cạnh xe kiểm tra tỉ lệ than củi, nhìn vài bó bên trên cũng không có vẻ biến hóa gì, khiến người không nắm bắt được ông ấy suy nghĩ cái gì.
Sau khi xem xong, nam nhân lấy khăn tay ra lau tay: "Than củi này không được."
Hổ Uy nhíu mày: "Tỉ lệ này vẫn không được?"
Nam nhân ừ tiếng: "Người nhà phú quý muốn đều là than ngân ti tốt nhất, các ngươi không ra giá bán cái này, nhưng ta cũng biết tình huống của các ngươi, ra một chuyến cũng không dễ dàng, như vậy đi, những than củi này, ta cho một xe của các ngươi nửa đồng bạc, các ngươi nguyện ý bán ta sẽ nhận hết."
Nửa đồng bạc một xe, ông ta cũng dám nghĩ!
Một xe này đều có hai ba mươi bao, dựa theo giá cả vừa rồi nàng dò hỏi một xe ít nhất phải có hai ba lượng bạc mới có thể mua được một xe, tiện nghi này chiếm được cũng thật đủ lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận