[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 343: Người Quen Tương Ngộ (2)


Chương 343: Người Quen Tương Ngộ (2)
Chương 343: Người Quen Tương Ngộ (2)
Chương 343: Người Quen Tương Ngộ (2)
"Bên này thừa thãi than củi sao?"
"Đúng vậy, bên này cây cối xanh um, là lúc khí hậu thích hợp nhất để chế than, Than Ngân Ti tốt của Sở quốc chính là chuyển từ nơi này trở về."
Cái này Tô Oanh thật đúng là không biết.
Nhưng hắn muốn mua than, vậy vừa lúc hợp ý nàng: "Vừa vặn ta chế ra một đám than củi, không biết Trương lão gia nhận hay không?"
Hiện tại Trương Lương tò mò không thôi với việc Tô Oanh xuất cảnh, suy nghĩ vẫn hỏi: "Tô nương tử vẫn luôn ở cửa khẩu?"
Tô Oanh lắc đầu: "Không, đã đến Bắc Hoang, nhưng vì sinh tồn, không thể không nghĩ cách nuôi sống chính mình, nên cân nhắc ra biện pháp nung than, hôm nay đã lấy ra đi bán, nhưng người ngoài cửa mua bán không nhiều lắm, ta nghĩ cách tiến vào xem."
Trương Lương không hỏi Tô Oanh là vào bằng cách nào, chỉ nói: "Không biết than củi của Tô nương tử ở nơi nào, có thể dẫn tại hạ đi xem không."
"Ở ngoài cửa."
"Vậy Tô nương tử ở đây chờ một lát, tại hạ đi nói với bằng hữu một tiếng trước rồi ra cửa nhìn xem với Tô nương tử, nhiều nhất nửa canh giờ tại hạ sẽ trở về."
"Được."
Trương Lương chân trước mới vừa đi, Tô Oanh sau lưng đã đi theo ra ngoài, nàng muốn thừa dịp khoảng không này tận khả năng tiếp viện vật tư.
Tô Oanh đi tới cửa hàng gạo thóc dò hỏi giá cả gạo và mì.
"Gạo này là tám đồng tiền một cân, thô lương chỉ cần năm đồng tiền một cân, ngài xem xem ngài muốn loại nào?" Tiểu nhị cửa hàng gạo đi ra nhiệt tình nói.
"Muốn nhiều được bớt không?"
"Ngài xem ngài muốn bao nhiêu?"
"Toàn bộ, bao gồm trữ hàng của các ngươi, gạo cũ cũng muốn."
Tiểu nhị trực tiếp ngây ngẩn cả người, còn tưởng rằng là tiểu nương tử ở nhà, không nghĩ tới là đại khách hàng, tiểu nhị không dám chậm trễ, nhanh gọi lão bản hậu viện đến.
Hiển nhiên Lão bản cũng chưa từng gặp được loại chuyện này, khi ra đều là chạy cả một đường, chỉ sợ bỏ lỡ: "Tiểu nương tử, ngươi muốn bao nhiêu."
"Ngươi có bao nhiêu?"
"Cái này, tiểu điếm trữ hàng cũng không ít, gạo này cũng có năm trăm cân, thô lương hai trăm cân là có, gạo cũ cũng có hai túi, ngươi xem cái này..."
"Cho ta một giá thấp nhất, ta đều muốn."
"Ngươi... Thật sự muốn?"
Tô Oanh trực tiếp đặt một miếng vàng lên trên quầy: "Thật sự muốn."
Lão bản vừa thấy vàng đôi mắt đều trợn tròn: "Một cân bớt cho ngươi một đồng tiền, không thể hơn nữa."
Tô Oanh cảm thấy cái giá cả này nàng có thể chấp nhận, bàn tay vung lên đều mua.
Tô Oanh đi tiếp, nhưng phàm là cửa hàng gạo, đều bị nàng càn quét không còn, còn có nhu yếu phẩm Lão Hổ Doanh không lấy được nàng cũng đều mua hết.
Ở lúc nàng mua một vòng chuẩn bị trở về thì đi ngang qua một trại gia súc, nàng suy nghĩ vẫn đi vào, lại mua mười con heo và gà vịt ngỗng con.
Mua vừa lòng, nàng mới từ trong cửa hàng ra, nhìn vàng còn lại, không nhịn được cảm khái, thời đại này giá hàng vẫn là rất cảm động, nàng cảm thấy mình đều sắp mua một con phố, còn có thể dư lại chút vàng.
Nàng để tất cả mọi người đưa hàng hóa đến một ngõ cụt, hàng hóa đưa đến, người đưa hàng vừa đi, nàng đã nhanh đưa tất cả đồ vật vào trong không gian.
Lúc này lăn qua lộn lại, chờ nàng trở lại tiệm cơm đã sớm vượt qua một canh giờ.
Cũng may khi nàng rời đi đã nói với tiểu nhị tiệm cơm, nếu Trương Lương trở về, để cho Trương Lương chờ nàng đến rất nhanh, khi cho nên nàng trở về, Trương Lương là đã chờ ở trong sương phòng.
Trương Lương nhìn Tô Oanh hai tay trống trơn hơi nghi hoặc: "Tô nương tử đây là đi đâu?"
"Đi mua vài thứ, thời gian không còn sớm, chúng ta đi xem hàng trước."
"Được."
Hai người lên xe ngựa của Trương Lương, như khi tới gần cửa khẩu, Tô Oanh vẫn trốn xuống phía dưới xe ngựa để ngừa vạn nhất.
Nhưng lúc xuất quan kiểm tra cũng không nghiêm khắc như khi nhập quan, bọn họ đi ra ngoài rất thuận lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận