[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 347: Chính Mình Đưa Tới Cửa (2)


Chương 347: Chính Mình Đưa Tới Cửa (2)
Chương 347: Chính Mình Đưa Tới Cửa (2)
Chương 347: Chính Mình Đưa Tới Cửa (2)
Mà những hộ vệ bị đâm xiên đó cũng kêu thảm từ trên mặt đất đứng lên, hộ vệ cầm đầu giận không thể át đã đi tới không cho bất kì kẻ nào cơ hội phản ứng, rút bội đao bên hông ra chém đầu một con dê xuống.
Dê còn chưa kịp kêu thảm thiết ra tiếng cứ như vậy kết thúc dương sinh ngắn ngủi của mình.
Đầu dê kia "Lộc cộc" một cái đã lăn đến bên chân Tô Oanh xoay người xuống ngựa.
Tô Oanh nhìn dê chết không nhắm mắt gân xanh trên trán đột nhiên giật giật.
Nếu nàng nhớ không lầm, con dê này trong bụng còn đang mang thai dê con!
"Tạp chủng nơi nào, tìm chết!" Hộ vệ kia chém giết một con dê còn không cảm thấy hả giận, lại vung dao nhỏ về phía con trâu trước mặt.
Tô Oanh nhàn nhạt phun ra một hơi, nhặt cục đá trên mặt đất lên hung hăng ném về phía tay của hộ vệ
"Bốp" một tiếng, chỉ nghe được hét thảm một tiếng, lòng bàn tay của hộ vệ kia bị đập ra một lỗ máu lớn!
Hắn run rẩy nhìn lỗ thủng lòng bàn tay, hoảng sợ thét chói tai.
Những người khác thấy thế rối rít đi tới xem xét thương thế của hộ vệ, cảnh giác nhìn Tô Oanh bọn họ.
"Các ngươi là người nào?"
Khuôn mặt âm trầm của Hổ Uy đi ra: "Chúng ta là người nào các ngươi không cần biết, nhưng hôm nay nếu các ngươi không bồi thường những gia súc đó cho chúng ta, việc này sẽ không để yên đâu."
Đối phương nhìn đội ngũ bọn họ, sắc mặt lạnh hơn: "Dám can đảm tập kích đội ngũ Tề Vương, bắt những người này cho ta!"
Vẻ mặt của Tô Oanh dừng lại, hắn nói cái gì, Tề Vương?
Nàng đảo mắt nhìn lại xe ngựa màu đỏ thắm bên cạnh, gió lạnh thổi tung màn xe lên, khiến nàng thấy rõ nửa khuôn mặt của người ngồi ở trên xe ngựa.
Gương mặt kia dần trùng hợp với người trong trí nhớ, là súc sinh Tiêu Tuyệt kia không sai.
Tô Oanh híp đôi mắt, chậm lấy ra rãi một cây côn chất điện chỉ to bằng ngón cái từ trên người.
Tiêu Tuyệt à Tiêu Tuyệt, đây chính là tự ngươi đưa tới cửa, vậy đừng có trách ta.
Tô Oanh vung côn điện trong tay xông về phía xe ngựa.
Những hộ vệ đó thấy Tô Oanh đột nhiên xông về phía xe ngựa, cũng bất chấp Hổ Uy bọn họ, nhanh xoay người chạy về phía xe ngựa.
Khuôn mặt sa sầm của Tiêu Tuyệt ngồi ở trên xe ngựa đang trầm tư, bỗng dưng cảm giác một sát khí nồng đậm tới gần hắn ta, hắn ta quay đầu lại, xuyên qua màn xe bị gió xốc lên, đã thấy một khuôn mặt hắn chán ghét đến cực điểm xuất hiện ở trong tầm mắt.
Tiêu Tuyệt nhìn mắt phượng tựa như hàn đàm kia của Tô Oanh, toàn thân đều nổi da gà, hắn ta chưa từng gặp qua Tô Oanh như vậy.
Đó là Tô Oanh đi?
Trong lúc nhất thời Tiêu Tuyệt không thể xác định.
Ở trong lúc hắn ta nghi ngờ, Tô Oanh đã bỏ qua hộ vệ cản ở ngoài xe kéo màn xe ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Tuyệt kinh sợ không thôi: "Tô Oanh?"
"Là ta cô nãi nãi của ngươi."
Tô Oanh nắm lấy vạt áo trước của Tiêu Tuyệt, kéo hắn ta từ trên xe xuống.
Một chủy thủ lạnh lẽo nháy mắt để ở dưới cằm Tiêu Tuyệt, Tô Oanh lạnh lùng nhìn những hộ vệ muốn tới gần đó: "Đến gần hơn một bước, ta sẽ chặt đầu đầu xuống làm cầu đá."
Xúc giác lạnh băng đến xương khiến Tiêu Tuyệt phục hồi tinh thần lại, đáy mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc khó có thể tin, Tô Oanh bắt cóc hắn ta, quả thật không dám tin tưởng!
Nữ nhân này điên rồi sao!
Các hộ vệ nhìn Tiêu Tuyệt bị bắt cóc cũng không dám bước lên trước, chỉ cảnh giác nhìn Tô Oanh, nghĩ cách tìm cơ hội ra tay.
"Oanh Oanh, bổn vương biết ngươi đang giận dỗi bổn vương, ngươi xem, hiện tại không phải bổn vương tới đón ngươi sao?"
"Bốp!"
Tiêu Tuyệt còn chưa nói xong, đã bị Tô Oanh tát một cái ở trên mặt: "Ngậm cái miệng phun cứt của ngươi lại, bằng không ta sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi."
Tiêu Tuyệt bị một cái tát này đánh đến mắt đầy sao xẹt, nháy mắt mất đi năng lực tự hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận