[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 353: Khen Thưởng (1)


Chương 353: Khen Thưởng (1)
Chương 353: Khen Thưởng (1)
Chương 353: Khen Thưởng (1)
Tô Oanh giải thích nói: "Ta bắt cóc Tiêu Tuyệt tới một sườn dốc, lúc sau nhảy xuống nhân cơ hội đào thoát."
Tô Oanh nói đơn giản, Hổ Uy lại cảm thấy tình huống ngay lúc đó khẳng định rất hung hiểm.
"Cửa này phải tăng số người canh giữ, đối phương có khả năng sẽ đi tìm tới."
Hổ Uy gật đầu: "Tô nương tử yên tâm, chuyện này giao cho ta là được."
"Được, những gà vịt dê bò đó đâu, mang về cho ta."
"Những gia súc đó ta đều đặt ở hậu viện, ta sẽ cho người mang đến cho Tô nương tử."
Kiều Dương chạy đến hậu viện, cho người dẫn gia súc Tô Oanh mua ở cửa khẩu ra.
Đã mấy ngày Tô Oanh không gặp hài tử, muốn nhanh chóng trở về, khi gia súc bị xua ra, nàng đã mang theo chúng nó về nhà với Tiêu Tẫn.
"Ngươi ở ngoài cửa gặp Tiêu Tuyệt." Tiêu Tẫn chậm rãi mở miệng.
"Ừ."
Tiêu Tẫn nhìn mặt Tô Oanh không biến sắc chút nào bộ dáng không tính nhiều lời, nhíu mày lại: "Hắn ta nói cái gì với ngươi?"
"Nói là hắn ta tới đón ta hồi kinh."
Tiêu Tẫn nhíu mày chặt hơn: "Hắn ta nhận ra ngươi."
"Đúng vậy."
"Nhưng ta đâm hắn ta một đao rồi đá hắn ta xuống sườn dốc, theo lý là không sống được."
Lúc ấy nàng cũng không nghĩ tới muốn che mặt, nàng chính là muốn dùng gương mặt này xử lý cặn bã Tiêu Tuyệt kia, cũng không uổng công nàng dùng cơ thể này.
Nhưng...
Tô Oanh nhíu mày, lúc ấy nàng vội vã cất vật tư vào không gian, một đao kia đâm xuống cũng không biết rốt cuộc Tiêu Tuyệt đã chết hay chưa.
"Ngươi đâm hắn ta bị thương?" Tiêu Tẫn vô cùng kinh ngạc, nhưng lại thoải mái, nàng không phải là nàng ta, xuống tay tự nhiên không có cố kỵ gì, nhận thức này khiến tâm tình của hắn lại trở nên khoan khoái không ít.
Nhưng hắn cảm thấy tin tức của hắn đã xuất hiện tính trì trệ nhất định, lại ngay cả Tiêu Tuyệt tới bên này rồi hắn cũng không biết.
Lấy hiểu biết của hắn với Tiêu Tuyệt, nếu biết Tô Oanh còn sống khẳng định sẽ nghĩ hết mọi thứ biện pháp tìm được nàng.
"Ngày sau ngươi không cần tùy tiện ra Lão Hổ Doanh."
Tô Oanh gật đầu, hiện tại vật tư của bọn họ đã rất sung túc, qua mùa đông này không có gì vấn đề.
Tiêu Tẫn lại vẫn không quá yên tâm, hắn tính ngày mai dẫn người đến ngoài doanh địa rải một ít trận pháp có tính mê hoặc, không cho người ngoại giới dễ dàng tìm tới nơi này.
Tô Oanh bận với một đám gia súc, xuân phong mãn diện đi ở trên đường đất đỏ, đưa tới tầm mắt của không ít người.
"Tô nương tử, sao người mua nhiều gia súc về như vậy?" Có người nhận ra Tô Oanh nhịn không được đánh bạo mở miệng dò hỏi.
Tô Oanh ném roi da nhỏ nói: "Gia súc này là khen thưởng cho mọi người."
Mọi người nghe xong rối rít đuổi theo bước chân của Tô Oanh càng thêm tò mò: "Khen thưởng gì?"
"Ai làm việc ra sức nhất, ai xuất lực suy nghĩ thay Lão Hổ Doanh phát triển tương lai nhất, ta sẽ đưa một con gà, làm cống hiến càng lớn, ta thưởng gia súc lại càng lớn hơn."
Loại gà vịt còn tốt chút, chỉ là heo dê bò ở Lão Hổ Doanh chính là ít lại càng ít hơn, nếu nhà ai có thể có được, vậy còn không phải là cung phụng như bảo bối sao.
"Tô nương tử ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ ra sức làm việc."
"Đúng đúng, chúng ta không bao giờ gây chuyện, người cho con gà để ta chiêm nghiệm đi."
Tiêu Tẫn ngồi ở xe ngựa, nhìn Tô Oanh cưỡi ở trên lưng trâu vung roi da nhỏ, mặt mày đều phi dương, khóe môi cũng không tự giác hơi cong lên.
Hắn phát hiện, mình cũng sẽ bị tùy ý phi dương lại chứa một chút kiêu ngạo của nàng hấp dẫn, chẳng sợ một giây trước còn đang tắm máu hăng hái chiến đấu, nháy mắt tiếp theo nàng có thể cười như một hài tử.
"Được, đều đừng đi theo, chỉ cần các ngươi chịu làm, năm nay sẽ là đông ấm có thể ăn uống no đủ, trở về đi."
Trong khoảng thời gian này, không ít người đều đi theo Tô Oanh bọn họ cùng nhau làm việc, tuy không có thịt cá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận