[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 354: Khen Thưởng (2)


Chương 354: Khen Thưởng (2)
Chương 354: Khen Thưởng (2)
Chương 354: Khen Thưởng (2)
Nhưng ít ra không giống trước kia vài ngày đều không có đồ để ăn như vậy, hiện tại so với quá khứ mà nói đã tốt hơn rất nhiều, người, luôn là phải học được thấy đủ.
"Linh Nhi, Tễ Nhi, nương đã trở lại." Tô Oanh đứng ở ngoài sân trung khí mười phần gọi một tiếng.
Rất nhanh, nàng đã nghe thấy trong sân truyền đến một trận động tĩnh luống cuống tay chân.
"Nương, là nương, còn có phụ thân, kéo nương của ta trở về." Giọng nói đáng yêu lại kích động của Linh Nhi vang lên ở trong sân, Tô Oanh chờ ở ngoài cửa đều nhịn không được nở nụ cười.
Cửa sân mở ra, hai tiểu nãi đoàn vọt ra nhào vào trong lòng Tô Oanh.
"Nương nương, nương đã trở lại." Nhị Bảo ôm Tô Oanh không ngừng.
"Nương..." Ngay cả Đại Bảo luôn rụt rè cũng trộm hôn nàng vài cái.
Tô Oanh bị hôn khuôn mặt đầy nước miếng, nhưng mặc dù là như vậy vẫn cười hì hì.
"Ngoan bảo của nương, lát nữa nương lấy đồ ăn ngon cho các con, các con nhìn xem, phía sau này đều là cái gì."
Đại Bảo Nhị Bảo nhìn lại phía sau nàng, đã thấy một đám gia súc mu mu, mị -, ác ác ác -
"A, sao phu nhân mua nhiều gia súc về như vậy." Triệu ma ma bọn họ cũng chạy ra, khi thấy gia súc ngoài sân đều sợ ngây người.
"Không nhiều lắm không nhiều lắm, lúc trước Hạ đại thúc bọn họ không phải lại ở sau nhà xây một lều gia súc to sao, ta nghĩ lều kia để không thì quá đáng tiếc, nên mua những thứ này trở về."
"A, lều kia của ta sợ là còn không đủ chứa những gia súc này, nhanh lùa chúng nó vào lều trước đi." Hạ Thủ Nghĩa thuận tay cầm một con gà nhỏ trên mặt lên đất: "Gà con vào trong tay Hạ Thủ Nghĩa ta thì sao có thể chạy thoát."
Mộ Dung Đức cầm cái chổi tự chế xì xụp lùa một hồi.
Hai đứa nhỏ nhìn chơi vui cũng xoắn cơ thể từ trên người Tô Oanh xuống đi theo xem náo nhiệt.
Tô Oanh nhìn ôm ấp trống rỗng thì lắc đầu, đã nói muốn làm thiên sứ lẫn nhau, đảo mắt ta lại không bằng mấy con gà.
Tô Oanh trở lại trong phòng nằm xuống ở trên giường, tuy phòng ở này xây lên còn chưa bao lâu, nhưng nơi này lại khiến nàng có một loại lòng trung thành khó hiểu, trở lại nơi này nàng sẽ cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.
"Phu nhân, có mệt hay không, ta bóp chân cho ngươi." Lâm Thù Du đi vào trong phòng, vẻ mặt thuận theo bóp chân cho Tô Oanh.
Tô Oanh muốn từ chối, nhưng đừng nói, tay nghề của nàng ấy cũng không tệ lắm, đầu ngón út nhéo nhéo ở trên đùi nàng cơ bắp đều thả lỏng không ít.
"Ta thả lỏng cho phu nhân, phu nhân đi tắm rửa đi, ta đã để Bạch Sương đi nấu nước."
Tiêu Tẫn vào nhà, đã thấy Lâm Thù Du cười với Tô Oanh như con mèo được cá, sao đến nơi nào cũng đều có nàng ấy vậy.
"Đi rót cho phu nhân chén nước lại đây."
Lâm Thù Du quay đầu lại nhìn Tiêu Tẫn một cái, khi đối diện với dôi mắt đen tỏa sáng kia của Tiêu Tẫn, theo bản năng rụt cổ, sau đó vẻ mặt hơi sợ nhỏ giọng nói với Tô Oanh: "Phu nhân, ngươi muốn uống nước hay không? Ta đi rót cho ngươi?"
Tô Oanh đều sắp ngủ rồi: "Không cần."
Tiêu Tẫn nhíu mày.
Lâm Thù Du hít sâu nâng bộ ngực lại không dám nhìn Tiêu Tẫn nói: "Phu nhân nói nàng không muốn uống nước, ta tự xoa bóp chân cho phu nhân."
Lâm Thù Du còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Tẫn nắm cổ ném ra ngoài.
"A..."
"Ầm!"
Cửa phòng đóng lại.
Lâm Thù Du che cái mũi bị đâm đau lại thiếu chút nữa khóc ra, đau muốn chết, lão gia quá đáng giận!
Tô Oanh nghe thấy động tĩnh mở mắt ra, nghi hoặc nhìn Tiêu Tẫn: "Ngươi có ý kiến với nàng ấy?" Chẳng lẽ còn ở ghi hận chuyện mình bị lục.
"Lúc trước ngươi cũng là thèm để ý, giờ bớt lại đi." Tô Oanh xoay người nhắm mắt lại.
Huyệt thái dương của Tiêu Tẫn đột nhiên giật giật, biết khẳng định nàng lại nghĩ đến bên cạnh đi, đáy lòng dâng lên một tia bất đắc dĩ thật sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận