[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 356: Đỡ Đẻ (2)


Chương 356: Đỡ Đẻ (2)
Chương 356: Đỡ Đẻ (2)
Chương 356: Đỡ Đẻ (2)
Nàng vừa lòng nhìn tài sản của mình, càng xem càng vui mừng.
"Sao phu nhân dậy sớm như vậy, không ngủ thêm chút nữa không?" Một phụ nhân mang khăn trùm đầu từ chuồng heo đi ra, trong tay còn cầm một thùng phân heo lớn.
Tô Oanh vừa thấy, là Hồ thị thê tử của Lý lão tam, lần trước nhân thủ của bọn họ không đủ thật sự lo liệu không hết nhiều việc, Khương thị đã mời Hồ thị lại đây hỗ trợ chăm sóc gia súc.
Hồ thị là người cần mẫn nhanh nhẹn, mỗi ngày đều có thể xử lý những gia súc này rất khá.
Nhưng hiện tại lập tức nhiều gia súc như vậy, một mình Hồ thị sợ là không làm nổi.
"Ngủ no rồi thì tới đây nhìn xem, nhiều gia súc như vậy nếu thẩm không chăm sóc được ta có thể tìm vài người đến đây giúp."
Hồ thị lại nói: "Không có việc gì phu nhân, thật ra cũng không có quá nhiều việc phải làm, chỉ là vẩy nước quét nhà nhà lại cho ăn, một mình ta có thể làm được."
Gia súc nhiều một mình Hồ thị quản khẳng định mệt, nhưng Tô Oanh có ân với toàn gia bọn họ, còn cho Lý lão tam một phần công việc để cho bọn họ có cơ hội no bụng của mình, cho nên mặc kệ việc này có bao nhiêu mệt, bà ấy đều sẽ cắn răng kiên trì tiếp tục, hơn nữa cũng không phải làm không công, mỗi ngày khi trở về Khương thị đều sẽ đưa một ít lương khô cho bà ấy, bà ấy đã rất thấy đủ rồi.
Tô Oanh thấy trên mặt Hồ thị tuy gầy ốm, nhưng người lại rất tinh thần, nói: "Vậy thẩm làm trước, nếu làm không nổi ta sẽ tìm hai người lại đây hỗ trợ."
"Được, nếu ta làm không được nhất định không khoe khoang tài cán."
Hồ thị đặt phân heo sang bên cạnh, lát nữa Khương thị bên kia sẽ phái người lại đây lấy những phân này đi đất hoang bên kia dùng để dưỡng đất.
"A, sao bụng con trâu này lại lớn như vậy, đừng không phải muốn sinh chứ?"
Tô Oanh đang chuẩn bị rời đi, đã nghe thấy tiếng hô nhỏ của Hồ thị, bước chân nàng xoay lại đi trở về.
Thiếu chút nữa nàng đã quên, lúc mua gia súc có một lão gia tử nói ông ta bán trâu đã mang thai, không bao lâu sẽ phải sinh, nếu không phải bởi vì tôn tử bị bệnh cũng sẽ không nỡ bán con trâu đang mang thai đi, nàng nhớ rõ giá cả của con trâu này xác thật cao hơn con khác một chút.
"Là trâu muốn sinh sao?" Tô Oanh tới chuồng bò, quả nhiên thấy một con trâu cái bụng lớn quỳ rạp trên mặt đất, tinh thần thoạt nhìn thật không tốt.
Những gia súc này chính là bọn họ thật vất vả đưa trở về, Tô Oanh không hy vọng chúng nó có việc gì, nàng mở chuồng bò ra đi vào.
"Thẩm sẽ đỡ đẻ cho trâu sao?"
Hồ thị hơi khó xử nói: "Cái này ta thật đúng là chưa từng làm qua."
Tô Oanh thấy trâu cái kia thống khổ quỳ rạp trên mặt đất, thân thể còn thường run rẩy hai cái, phỏng đoán nó hẳn là muốn sinh.
"Rống!"
Trâu cái thấy Tô Oanh và Hồ thị tới gần, nôn nóng kêu to lên, có lẽ là bởi vì đều không quen thuộc với hai người khiến nó vốn đau nhức khó nhịn càng thêm cuồng táo.
Tô Oanh suy nghĩ đứng lên nói: "Thẩm nhìn trước, đừng làm nó sợ, ta đi một chút sẽ về."
Tô Oanh xoay người ra chuồng bò, lúc sau tới một địa phương ẩn nấp vào không gian.
Nàng cũng không có kinh nghiệm đỡ đẻ cho trâu, chỉ có thể vào tra tìm tư liệu.
Ở sau khi lật xem tư liệu, nàng tìm được đồ vật cần dùng đến từ trong không gian, sau đó về lại chuồng bò.
Rống!
Bộ dáng của trâu cái thoạt nhìn càng thêm thống khổ, có thể là bởi vì khó sinh, nó đã không có sức lực sinh.
Tô Oanh đeo bao tay lên đi đến phía sau trâu cái trấn an nói: "Đừng nóng vội, ta là tới giúp ngươi."
"Rống!"
Không biết là trâu cái nghe hiểu Tô Oanh nói hay là đã không có sức lực giãy giụa, khi Tô Oanh gần chút nữa cũng không nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận