[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 357: Thử Thì Thử (1)


Chương 357: Thử Thì Thử (1)
Chương 357: Thử Thì Thử (1)
Chương 357: Thử Thì Thử (1)
Tô Oanh đưa bàn tay vào thân thể của con trâu, bắt được móng trước của nghé con, chờ đến khi thân thể trâu cái co rút, nàng theo động tác của trâu cái chậm rãi kéo nghé con ra bên ngoài, chờ đến khi lôi nghé con ra một ít, nàng dùng dây thừng chuẩn bị tốt trói chặt móng trước của nghé con, đưa dây thừng cho Hồ thị.
"Thẩm cầm, lát nữa ta bảo ngươi kéo thì ngươi kéo."
"Được."
Tô Oanh duỗi tay đẩy đẩy ở trên bụng trâu cái, trâu cái đột nhiên dùng sức, Tô Oanh bảo Hồ thị dùng sức kéo.
Hai người cứ như vậy một trước một sau, dùng thời gian ba mươi phút, rốt cuộc một con nghé con được sinh ra.
Sau khi nghé con sinh ra, trâu cái kiệt lực ngã xuống mặt đất vẫn không nhúc nhích, Tô Oanh nhanh cho trâu cái ăn cỏ khô được rưới dịch dinh dưỡng đã chuẩn bị tốt.
Tô Oanh xử lý tốt cho nghé con, rời khỏi chuồng bò với Hồ thị, lúc này trên người hai người đã dơ bẩn một mảnh.
Bạch Sương đi vào lều đã thấy Tô Oanh và Hồ thị người đầy là máu, nàng ấy sợ tới mức kinh hãi một tiếng.
"Phu nhân, Hồ thẩm, các ngươi bị làm sao vậy?"
Tô Oanh nhìn dơ bẩn trên người nói: "Vừa rồi đỡ đẻ cho một con trâu cái."
"Đỡ đẻ cho Mẫu ngưu?" Bạch Sương không nghĩ tới Tô Oanh đều có thể làm việc này.
"Ừ, sao ngươi đến đây?"
"Là có người tới tìm phu nhân."
Tô Oanh nói hai câu với Hồ thị, đã đi vào trong nhà với Bạch Sương: "Là ai?"
"Chính là những thư sinh đó."
Tô Oanh vừa nghe đã hiểu rõ, hẳn là trường học bên kia xây xong.
Tô Oanh về đến nhà rửa sạch sẽ dơ bẩn trên người thay một y phục sạch sẽ sau đó mới đến nhà chính.
Người trong phòng thấy Tô Oanh ra, rối rít đứng dậy hành lễ.
Tô Oanh đến ghế trên ngồi xuống, xua tay để cho bọn họ đứng dậy: "Trường học đã xây xong chưa?"
Một thư sinh họ Tề trong đó nói: "Hồi phu nhân, hôm qua trường học đã xây xong, nhưng những bàn ghế đó có thể còn phải đợi chút thời gian, nhưng mấy người chúng ta đã thương nghị qua với Sở tiên sinh, cảm thấy bọn nhỏ ở Lão Hổ Doanh này gần như rất khó bỏ tiền mua giấy và bút mực, hơn nữa cơ bản của bọn họ đều không tốt lắm, cho nên chúng ta tính thời điểm ngay từ đầu làm một ít sa bàn đặt ở trên mặt đất, trước để cho bọn họ ngồi dưới đất nghe giảng bài, hoặc là lấy ghế nhỏ từ nhà mình đến."
"Các ngươi là nói để cho bọn họ học tập luyện chữ ở trên đất?"
"Đúng, vừa mới bắt đầu có thể dùng nhánh cây trước, đất chúng ta có thể lên trên núi đào, nếu thật sự không có, vậy thì dùng bùn nhão, luôn là có biện pháp."
Tô Oanh cảm thấy chủ ý này không tồi, ngay từ đầu hoàn cảnh học tập kém cũng không thấy là chuyện xấu, chờ cơ sở của bọn họ tốt hơn, kinh tế của Lão Hổ Doanh bên này cũng chậm rãi phát triển lên, mọi người đều có thể có một phần ổn định thu vào, lại đi mua sắm giấy và bút mực sang quý cũng không muộn.
Hiện tại bọn họ đều mới miễn cưỡng có thể no bụng, làm sao có thể yêu cầu bọn họ bỏ ra một khoản mua đồ dùng học tập xa hoa?
"Được, chuyện dạy học các ngươi có cái gì không hiểu hoặc là yêu cầu thương nghị đều có thể đi tìm Sở Vân, các ngươi cũng không phải dạy học miễn phí."
"Vâng, phu nhân yên tâm, việc này là lúc trước chúng ta nghĩ cũng không dám nghĩ, hiện tại có một cơ hội như vậy, chúng ta nhất định sẽ quý trọng thật tốt."
Đều nói trăm không dùng một là thư sinh, đặc biệt là sau khi bị lưu đày, loại ý tưởng này của bọn họ càng mãnh liệt hơn, bọn họ cảm thấy bụng của người nhà mình đều không thể no, đọc nhiều sách như vậy lại có ích lợi gì đâu.
Hiện giờ Tô Oanh cho bọn họ một cơ hội có thể thực hiện giá trị của mình đồng thời lại có thể kiếm tiền ăn một bữa cơm, đương nhiên bọn họ vô cùng quý trọng.
Những người này nói lời cảm ơn với Tô Oanh, đã đi lên trên lầu tìm Sở Vân thương nghị một ít chi tiết công việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận