[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 363: Buồn Thúi Ruột (1)


Chương 363: Buồn Thúi Ruột (1)
Chương 363: Buồn Thúi Ruột (1)
Chương 363: Buồn Thúi Ruột (1)
"Sau khi ngươi trở về, thành lập một đội ngũ đi biên cảnh Nam quốc gây sự, không cần thật sự động thủ chỉ cần tạo thế khiến đối phương cảm thấy các ngươi là quan binh Sở quốc là đủ rồi."
Lâm Khôn nói: "Vương gia là muốn châm ngòi quan hệ hai nước?"
Tiêu Tẫn lạnh mặt nói: "Bổn vương chỉ là muốn cho Tiêu Tuyệt tìm chút chuyện để làm." Nếu hắn vẫn luôn đặt tâm tư ở trên tìm kiếm tung tích của hắn và Tô Oanh, bọn họ không lâu lắm sẽ bị phát hiện, chút cọ xát nhỏ này sẽ không khiến hai nước giao chiến, chỉ là xong việc muốn nghị hòa cũng không dễ dàng như vậy.
Lâm Khôn hiểu rõ ý tứ của Tiêu Tẫn: "Vâng, thuộc hạ trở về đi làm."
Sau khi nói rõ mọi chuyện, Lâm Khôn thừa dịp bóng đêm rời đi.
Khi Tô Oanh từ trong tịnh phòng ra đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi tới,"Hắt xì" gió lạnh truyền vào xoang mũi, kích thích đến nàng hắt xì.
Trời thật sự là càng ngày càng lạnh.
Tô Oanh đi đến tiền viện, Lâm Thù Du nghe thấy động tĩnh đi ra: "Phu nhân tắm xong rồi, mấy nô tỳ đã làm xong y phục mùa đông cho người, phu nhân lại đây thử xem."
"Được." Tô Oanh đi theo nàng ấy vào trong phòng.
Triêu ma ma may xiêm y cho mấy hài tử dưới đèn.
"Phu nhân đến xem, áo bông quần bông này người có thích hay không." Bạch Sương cầm áo bông làm xong ra, mỗi một bộ bên trong đều nhét đầy bông thật dày, cầm ở trên tay đều có thể cảm giác được ấm áp dày nặng.
Tô Oanh mặc áo bông vào, áo khoác sẽ rộng một ít, nhưng đến mùa đông sẽ mặc thêm vài món quần áo bên trong, rộng một chút cũng thích hợp.
Dựa theo yêu cầu của Tô Oanh, nửa người dưới làm đều là quần, làm như vậy lúc hành động sẽ càng tiện hơn.
"Phu nhân vẫn là quá gầy, nô tỳ đều làm nhỏ xiêm y như vậy, phu nhân mặc vào vẫn quá rộng."
"Ta không gầy, thịt ta rắn chắc, ngươi sờ sờ, tay sờ xuống đều không thấy xương cốt."
Tô Oanh là nhìn gầy, kỳ thật là bởi vì khung xương nhỏ giấu thịt.
Sau khi thử qua, Tô Oanh cởi áo bông xuống.
"Trời chiều rồi, các ngươi cũng nghỉ ngơi sớm chút, ánh sáng không tốt dễ tổn thương mắt."
Trương Thúy Nương cầm châm cạo cạo da đầu cười nói: "Phu nhân không cần lo lắng cho chúng ta, chúng ta muộn chút sẽ ngủ."
"Đúng vậy phu nhân, người mau trở về nghỉ ngơi đi, dây quần lớn này, nô tỳ sửa xong cũng ngủ."
Tô Oanh gật đầu, xoay người về trong phòng của mình.
"Các con hai tiểu gia hỏa sao còn chưa ngủ?" Tô Oanh đi vào phòng đã thấy hai tiểu nãi bao mở to mắt nhìn nàng.
"Muốn ngủ với nương."
Tô Oanh tiến lên ôm bọn họ lên: "Mau ngủ, ngày mai không phải muốn đi học sao?"
Học đường bên kia đã chuẩn bị xong, Sở Vân tính để bọn nhỏ ngày mai bắt đầu đến học đường đi học.
"Nương, ngày mai con và ca ca thật sự có thể đi học đường học sao?"
Hai bảo bảo còn đang vui mừng bởi vì chuyện ngày mai muốn đi học đường mà không ngủ được, nghĩ đến có thể đi ra bên ngoài bọn họ đã vô cùng kích động.
"Đương nhiên, ngày mai nương tự mình đưa các con đi qua."
"Vâng -"
"Vậy hiện tại nhanh ngủ trước."
Hai tiểu gia hỏa ngoan ngoãn ở Tô Oanh bên người nằm xuống, ôm nàng chìm vào mộng đẹp.
Sau khi hai tiểu gia hỏa ngủ, Tiêu Tẫn mới chậm rãi mở miệng nói: "Tiêu Tuyệt không chết."
Tô Oanh sắp ngủ nghe vậy lập tức tỉnh lại: "Mạng còn rất lớn."
Một đao kia của nàng chính là dùng lực không nhỏ, lại bị đẩy đến xuống dốc, vậy cũng chưa chết, thật là để lại tai họa ngàn năm.
"Hắn hẳn là mặc nhuyễn giáp, chặn lại một đao trí mạng kia."
"Hắn đã phái người tìm tới?"
"Ừ, nhưng bị trận pháp ngăn cản, ta sẽ tiếp tục tăng mạnh phòng vệ Lão Hổ Doanh, Tiêu Tuyệt bên kia sẽ tạm thời nghĩ cách phân tán lực chú ý của hắn, nếu lại muốn bán than củi, ngươi để những người khác đi, trước khi bị người Tiêu Tuyệt gặp qua tạm thời đừng rời khỏi Lão Hổ Doanh."
"Được."
"Ác, ác, ác"
Bạn cần đăng nhập để bình luận