[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 365: Đêm Khuya Đến Thăm (1)


Chương 365: Đêm Khuya Đến Thăm (1)
Chương 365: Đêm Khuya Đến Thăm (1)
Chương 365: Đêm Khuya Đến Thăm (1)
Tiêu Tẫn muốn tiếp tục làm công tác phòng hộ Lão Hổ Doanh, nàng lại muốn đi lên trên núi, ở trước cuối tháng nàng muốn nung nhiều than củi ra, cũng không chỉ vì bán đổi vật tư khác, cũng vì hiện tại trời lạnh, nếu độ ấm quá thấp, gỗ sẽ rất khó đốt cháy dồi dào, nếu trước đó không nung đủ than củi, người của Lão Hổ Doanh cũng chỉ có thể trôi qua trời đông giá rét rồi.
Tô Oanh cưỡi ngựa lên trên núi, Điền Mộc đã dẫn theo mọi người đi làm việc.
"Phu nhân đến rồi."
"Ừ, hôm nay phân một số người đến tiếp tục mở hố mới với ta, chúng ta còn có thời gian hơn nửa tháng, cố gắng nung nhiều chút."
"Vâng, ta sẽ đi sắp xếp người lại đây."
Từ sau lần trước hai người bị khiển trách chết ở trên cây cột, lần này người đi theo giúp làm việc thành thật không ít, không ai dám gây chuyện, hiệu suất cũng cao hơn lúc trước rất nhiều.
Tô Oanh cầm cái xẻng tìm một mảnh đất trống tương đối bằng phẳng gần đây, sau khi thử trình độ căng chùng của thổ nhưỡng, đã bắt đầu vẽ phạm vi đào hố.
Tô Oanh vẫn luôn bận rộn đến mặt trời sắp xuống núi, mới buông cái xẻng, hôm nay hố mới đã đào đến không sai biệt lắm, chỉ cần ngày mai chặt cây gỗ trở về là có thể nung.
"Được rồi, các ngươi cứ làm việc đi, ta đi đón trẻ." Tô Oanh trong tay làm việc không ngừng, nhưng trong đầu đều là nghĩ đến hai đứa bé khóc lóc.
Tô Oanh đuổi tới ngoài học đường thì tiếng chuông hết giờ vừa mới vang lên.
Triệu Năng nhìn hài tử trào ra, nên mở cổng ra.
Tô Oanh đứng ở đằng trước, liếc mắt một cái đã thấy Nhị Bảo tay nắm tay với Đại Bảo cười hì hì đi ra, bên cạnh còn đi theo một tiểu cô nương tuổi không khác bọn họ lắm.
Hai tiểu cô nương không biết nói đến cái gì đều nở nụ cười ha ha ha.
Tiểu Lâm Sanh cũng đi theo bên người bọn họ, tùy ý Sở Vân nắm.
Tô Oanh còn chưa mở miệng Nhị Bảo đã thấy nàng, ở trong nháy mắt nhìn thấy nàng kia, Nhị Bảo sửng sốt một chút, ngay sau đó cái miệng nhỏ bẹp lên tiếng khóc, buông tay Đại Bảo ra vội vàng chạy về phía Tô Oanh.
Tô Oanh cũng sửng sốt, sao một giây trước mới cười hì hì với tiểu đồng bọn, giây tiếp theo thấy nàng đã khóc rồi?
"Nương, nương Linh Nhi rất nhớ nương."
Đại Bảo thấy Tô Oanh cũng bẹp cái miệng nhỏ, nhưng nghĩ đến Tiêu Tẫn nói, rối rít kiềm nước mắt xuống.
"Nương cũng rất nhớ con, ca ca thì sao?"
Nhị Bảo ngẩng đầu nhìn lại phía sau: "Ca ca ở đó."
Tô Oanh ôm Nhị Bảo ngồi xuống, đi tới ôm Đại Bảo lên.
"Tễ Nhi có nhớ nương hay không?"
Đại Bảo đỏ vành mắt nhìn Tô Oanh: "Nhớ, nhớ nương."
"Nương cũng tưởng các con, chúng ta về nhà đi, Hạ gia gia bọn họ khẳng định làm thật nhiều đồ ăn ngon chờ các con trở về đấy."
Tô Oanh bế bọn họ lên xe ngựa, lại ôm Lâm Sanh ngồi vào trên xe.
"Trường học còn có một chút chuyện phải xử lý, phu nhân dẫn bọn họ trở về trước đi." Sở Vân nói với Tô Oanh.
Tô Oanh gật đầu: "Được, đến lúc đó ngươi trở về chung với Triệu Năng đi."
"Vâng."
Tô Oanh dẫn theo mấy đứa bé về nhà trước, hôm nay tiểu Lâm Sanh cũng là ngày đầu tiên đi theo đọc sách, Trương Thúy Nương cũng lo lắng, nhưng nàng ấy còn có rất nhiều việc cần hoàn thành không thể đi đón hài tử, hiện giờ nhìn thấy cậu bé bình yên trở về trong lòng rất là vui mừng.
"Hôm nay Sanh Nhi ở học đường vui vẻ không?"
Tiểu Lâm Sanh ngoan ngoãn gật đầu: "Vui vẻ, tiên sinh không giống nhau." Tuổi của cậu bé lớn hơn một ít, cho nên bị phân tới lớp học khác.
"Ngoan ngoãn đọc sách biết không."
"Con biết nương, con nhất định sẽ ngoan ngoãn đọc sách."
"Ngoan, nương đi lấy đồ ăn ngon cho con."
Trương Thúy Nương đứng dậy nháy mắt vành mắt đỏ lên, nàng ấy nằm mơ đều không nghĩ đến, nhi tử của mình còn có một ngày vào học đường kia.
Tuy hiện tại bọn họ đều là người không gốc gác không có đinh tịch, nhưng nàng ấy tin tưởng, chỉ cần mỗi người bọn họ đều cố gắng, một ngày nào đó cuộc sống sẽ trở nên không như vậy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận