[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 369: Thu Lưu


Chương 369: Thu Lưu
Chương 369: Thu Lưu
Chương 369: Thu Lưu
Than củi trữ hàng cũng đặt suốt mười xe lớn, Kiều Dương xếp than củi xong, kéo trở lại Lão Hổ Doanh.
Hổ Uy nghiêm túc xem xét tỉ lệ than củi, sau khi xác định không có vấn đề gì mới nói: "Ngày mai để Mông Tư khu vực phía Bắc đi chung với ngươi."
Kiều Dương hơi nghi hoặc: "Vì sao, than củi này không phân cho khu vực phía Bắc bọn họ, ông ấy đi theo làm cái gì."
Hổ Uy trừng mắt nhìn hắn một cái: "Bảo ngươi đi mời người thì ngươi đi mời, nào nói nhảm nhiều như vậy."
Bị Hổ Uy quát, Kiều Dương kinh sợ: "Đã biết đã biết, nhưng bọn họ sẽ không đỏ mắt chứ? Vạn nhất..."
"Sẽ không, Tô nương tử cứu mạng con của ông ấy, ông ấy là người tri ân, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, ham chút tiểu lợi này có chỗ tốt gì với ông ấy?"
Kiều Dương bĩu môi: "Đã biết, chờ lát nữa ta sẽ đi mời người."
"Lấy hai bình rượu đi."
"A."
Bên kia, Tô Oanh cũng dẫn theo người tới khu vực phía Bắc.
khác với lúc trước, Chu Hành sớm đã chờ ở ngoài cửa lớn khu vực phía Bắc, thấy Tô Oanh đánh xe ngựa lại đây, hắn chạy nhanh đến đón.
"Tô nương tử tới."
"Ừ."
"Mông đại thúc bọn họ đều đang chờ, Tô nương tử đi theo ta."
"Được."
Chu Hành nhảy lên xe ngựa, ngồi ở trên vị trí lái xe, rất nhanh đưa Tô Oanh tới ngoài cổng nhà Mông Tư.
"Mông đại thúc, Tô nương tử tới."
Người trong sân nghe thấy tiếng vang, nhanh mở cửa ra.
"Tô nương tử tới, mau vào nhà ngồi một lát trước." Điền Nữu nhiệt tình nói.
Tô Oanh lại lắc đầu nói: "Không được đại thẩm, chúng ta vẫn là nhanh chóng đi xem vị trí đi, hiện tại càng ngày càng lạnh, than củi này phải sớm nung ra mới được."
Mông Tư và mấy đại thúc cũng từ trong nhà đi ra.
"Tô nương tử nói rất đúng, việc này vẫn là nhanh chóng làm thỏa đáng mới tốt, chúng ta đi thôi, ta dẫn ngươi đến đó xem."
"Vâng."
Vì tiết kiệm thời gian, Mông Tư cũng đánh xe bò ra, đưa mấy chủ sự lên chạy ra đằng trước dẫn đường cho Tô Oanh.
Điền Nữu thấy bọn họ đi xa, mới trở lại trong viện đóng cửa lại, mới vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy có một cái đầu nhanh chóng rụt về ở cửa sổ nhà kề đằng trước.
Điền Nữu nhíu mày, vẫn đi qua căn nhà kia.
Vương Phù Dung nghe thấy tiếng bước chân cả người đều rụt vào, khiếp đảm nhìn về phía cửa phòng.
Điền Nữu vào phòng đã thấy bộ dáng sợ chết này của cô bé không khỏi tò mò: "Tiểu cô nương ngươi đã tỉnh, ngươi đừng sợ, chúng ta sẽ không hại ngươi, ngày hôm qua chúng ta thấy ngươi ngất xỉu ở trên mặt đất, nên mang ngươi trở về, hiện tại ngươi không có việc gì chứ, có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Vương Phù Dung rụt đầu, nhỏ giọng nói: "Ta, ta rất đói..."
Điền Nữu vừa nghe đã nở nụ cười: "Ngươi nói sớm, ta biết ngươi là bị đói dẫn đến ngất xỉu, buổi sáng ta còn rót một chén lớn nước đường mang vào cho ngươi, ngươi chờ, trong nồi còn có chút bánh bột ngô ta đi lấy mấy cái đến cho ngươi."
Điền Nữu nói xong hấp tấp chạy ra ngoài.
Người mới vừa đi, Vương Phù Dung duỗi dài cổ nhìn ra phía ngoài, ở lúc nhìn thấy Điền Nữu chạy về, cô bé nhanh làm ra bộ dáng chim cút không dám hé răng.
"Tới, bánh bột ngô này còn nóng hổi, ngươi nhanh ăn đi, ăn no mới có sức lực."
Vương Phù Dung nhìn bánh bột ngô khô vàng hung hăng nuốt nước miếng, cũng không rảnh lo cái khác cầm lấy bánh bột ngô nhét vào trong miệng ăn từng miếng một.
Điền Nữu thấy bộ dáng này của cô bé càng thêm cảm thấy cô bé đáng thương: "A ngươi ăn từ từ, nếu ăn không đủ no trong nồi còn có, Thẩm đi lấy cho ngươi."
Vương Phù Dung ăn ngấu nghiến căn bản là không có nghe Điền Nữu nói.
"Ngô, ngô!"
Điền Nữu xem cô bé bị nghẹn, nhanh đi rót cho cô bé một chén nước đẻ cô bé uống vào: "Ngươi cẩn thận một chút, lương khô rất dễ bị nghẹn, phải ăn từ từ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận