[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 378: Tự Mình Đi Trước (1)


Chương 378: Tự Mình Đi Trước (1)
Chương 378: Tự Mình Đi Trước (1)
Chương 378: Tự Mình Đi Trước (1)
Nếu đánh giặc mà triệu hồi mọi người, vậy lương thảo trữ hàng kia khẳng định là không đủ.
Tiêu Tuyệt luôn cân nhắc mãi, tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng trở về trước.
"Sáng sớm ngày mai khởi hành hồi kinh, bên này tiếp tục phái người tìm kiếm tin tức của Tô Oanh và Tiêu Tẫn, có một tin tức thì lập tức bẩm báo cho ta."
"Vương gia yên tâm, người bên này tuyệt đối sẽ không có nửa điểm chậm trễ."
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tuyệt mã bất đình đề rời đi.
Nam quốc bên kia nhận được tin tức Tiêu Tuyệt rời đi, càng thêm nhận định suy đoán của mình, cảm thấy Sở quốc chính là đang lừa bọn nhỏ, chờ bọn họ mắc mưu sau đó một lưới bắt hết bọn họ, thật sự là dụng tâm hiểm ác, lập tức cho người đóng đại môn biên cảnh, tất cả mọi người chỉ cho vào không cho ra, ai cũng đều đừng nghĩ đến rời khỏi Nam quốc.
"Ngươi nói Mông đại thúc bị thương?" Tô Oanh dẫn theo hài tử rời giường, Tiêu Tẫn đã trở lại, nói với nàng tình huống tối hôm qua.
"Ừ, vết thương đã xử lý, ngươi rảnh rỗi có thể đi nhìn xem."
Tô Oanh gật đầu: "Ngươi xử lý người tối hôm qua xông vào trận?"
"Giết, là người Nam quốc, sau lần này, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không phái người tới nữa."
"Ừ, dù sao cũng phải thoải mái trôi qua mùa đông."
Tô Oanh giúp hai tiểu nãi bao mặc xiêm y vào, hiện tại sớm muộn gì thời tiết cũng lạnh, nàng cầm áo bông Bạch Sương bọn họ làm mặc vào cho bọn họ, để tránh cảm lạnh.
Sau khi đưa hài tử đi học đường, Tô Oanh đã đến Hổ Doanh.
Điền Nữu nhận được tin tức trước một bước đã chạy tới, nhìn Mông Tư sắc mặt tái nhợt thì vô cùng đau lòng: "Sao không cẩn thận như vậy?"
Mông Tư suy yếu cười nói: "Già rồi, không còn dùng được nữa."
Điền Nữu muốn nói ông ấy vài câu, nhưng nhìn bộ dáng suy yếu của ông ấy rốt cuộc luyến tiếc nói ra miệng.
"Mông đại thúc." Tô Oanh đi vào phòng.
"Là Tô nương tử tới."
"Ta nghe Tiêu Tẫn nói ngươi bị thương nên tới đây nhìn xem."
Mông Tư không thèm để ý nói: "Một chút vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại."
Vừa rồi Kiều Dương chính là nói với nàng, toàn bộ bả vai của Mông Tư đều bị mũi tên xuyên qua, xương bả vai đều bị xuyên thấu, nào là vết thương nhỏ.
"Chỗ của ta có ít thuốc, là giúp giảm đau xương cốt và khôi phục vết thương, Mông đại thúc cầm đi." Tô Oanh lấy ra hai túi giấy từ trên người: "Màu đỏ chính là giảm đau, một ngày uống nhiều nhất hai viên, đau không chịu nổi thì uống, màu đen chính là giúp vết thương khôi phục."
Điềm nữu cảm kích nói: "Tô nương tử có lòng rồi."
"Mông đại thúc cũng là vì Lão Hổ Doanh mà bị thương, ta cũng không thể không quan tâm, đại thúc nghỉ ngơi thật tốt, chuyện chế than không cần lo lắng, bên kia ta sẽ sắp xếp người qua."
"Làm phiền Tô nương tử, Tô nương tử cứ bận việc đi."
Tô Oanh hơi gật đầu đi ra.
Kiều Dương biết Tô Oanh tới, nhanh thay đổi áo choàng sạch sẽ ưỡn ngực ngẩng đầu đi ra.
"Tô nương tử ngươi đã đến rồi."
Tô Oanh nhìn hắn một cái, cảm thấy tiểu tử này thật sự là không có thời khắc nào là thần khí hiện ra như thật.
"Đến xem Mông đại thúc."
"Tô nương tử, ngày hôm qua Trương lão gia kia đưa cho chúng ta nhiều lương kéo trở về, ta dẫn ngươi đi xem."
"Những than củi đó của chúng ta đổi được bao nhiêu bạc?"
"Tính xuống cũng không đến một trăm lượng đi."
Kiều Dương dẫn Tô Oanh tới kho hàng, cửa vừa mở ra, ngập tràn bên trong tất cả đều là gạo thóc.
"Trương lão gia nói lương để cho chúng ta kéo trở về trước, tiền còn lại để chúng ta nung thêm than củi tiếp viện cho hắn là được."
Tô Oanh nhìn lương thực trước mắt, sợ là than củi đốt tới cuối tháng cũng không thể nung ra nhiều lương bạc như vậy.
Chờ tới cuối tháng rồi tính, nếu than củi đổi bạc không đủ lại bổ sung bạc đưa cho Trương Lương là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận