[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 383: Lấy Hết Cả Trại (2)


Chương 383: Lấy Hết Cả Trại (2)
Chương 383: Lấy Hết Cả Trại (2)
Chương 383: Lấy Hết Cả Trại (2)
"Những con heo này đủ béo tốt." Mộ Dung Đức vỗ vỗ ở trên người một con heo, cười ha hả đuổi nó vào chuồng heo.
"Phu nhân lại đi càn quét cửa hàng gia súc sao?"
Tô Oanh cười nói: "Đúng vậy, những người đó đều đã xem ta trở thành thần tài."
Hạ Thủ Nghĩa nghe vậy cười ha hả: "Phu nhân còn không phải là thần tài sao." Nhà ai mua gia súc là đều mua cả một cửa hàng.
"Phu nhân đi đường một ngày, vẫn sớm trở về nghỉ ngơi một chút đi, chuyện nơi này giao cho hai chúng ta tới xử lý là được."
Mộ Dung Đức cầm theo gà đi vào chuồng gà, những con gà này đều là gà mái đẻ trứng, sau này mỗi ngày đều có thể làm canh trứng cho mấy hài tử ăn.
"Đúng vậy phu nhân, ngươi đi nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho chúng ta là được."
"Được." Tô Oanh duỗi người, để Kiều Dương bọn họ đều từng người trở về nghỉ ngơi, mình cũng về phòng.
"Phu nhân đã trở lại, nhà bếp còn đang đun nước, phu nhân muốn tắm rửa hay không?" Bạch Sương mặc xiêm y mở cửa phòng đi ra hỏi.
Tô Oanh ngửi mùi trên người mình gật đầu: "Tắm đi, ta tự mình lấy là được, ngươi ngủ đi."
Bạch Sương lại lắc đầu đi đổ nước cho Tô Oanh.
Đồ đều chuẩn bị tốt, Tô Oanh để cho Bạch Sương về phòng nghỉ ngơi.
Nàng đóng cửa tịnh phòng lại, cởi váy áo thân thể chìm vào trong nước ấm áp, ở trong nháy mắt bị thân thể nước ấm bao vây kia, lỗ chân lông toàn thân nàng đều thoải mái nở ra.
Tô Oanh thoải mái phun ra một hơi, chờ đến khi nước lạnh không sai biệt lắm nàng mới từ thùng ra.
Nàng đang chuẩn bị trở về ngủ, phát hiện Tiêu Tẫn lại vừa mới trở về.
"Sao ngươi về muộn như vậy?"
Trên người Tiêu Tẫn còn kèm theo phong sương, khi đi đến trước mặt nàng, nàng đều có thể rõ ràng cảm giác được hàn ý trên người hắn.
"Phòng hộ sườn núi bên kia hơi khó làm, cho nên chậm chút."
"Khó làm ngày mai làm là được, hà tất hơn nửa đêm đẩy nhanh tốc độ."
Tiêu Tẫn không giải thích nhiều, chỉ là bảo nàng đi ngủ trước.
Tô Oanh ngáp một cái, tắm xong khí huyết toàn thân đều bị dâng lên, ngược lại nàng không còn mệt nhọc như vậy.
"Ta đi xem trong nồi có nước hay không, người ngươi đầy hàn khí ngâm nước ấm tắm bớt lạnh lẽo." Tô Oanh nói xong xoay người đi vào nhà bếp.
Tiêu Tẫn cũng không ngăn cản, khó được thấy nàng chủ động quan tâm hắn.
Tô Oanh thấy nước trong nồi đã không nhiều lắm, thêm một ít củi vào bếp lại thêm một ít nước, sau đó đậy vung lên, nàng đổ nước gốc trong thùng gỗ ra, ngày mai có thể dùng để tưới giống hậu viện.
Thu thập xong nước cũng đun đến không sai biệt lắm, Tô Oanh đã lấy nước ấm ra, đang chuẩn bị đi tịnh phòng, Tiêu Tẫn đã tới phía sau nàng tiếp nhận thùng nước trong tay nàng đi ra ngoài.
"Ngươi tắm đi, ta đi ngủ."
"Được."
Tô Oanh ngáp trở lại trong phòng.
"Nương, người đã trở lại."
Tô Oanh nghe thấy giọng của Đại Bảo thì vô cùng kinh ngạc, nàng đi đến mép giường ôm Đại Bảo lên: "Sao còn chưa ngủ?"
"Tỉnh ngủ." Đại Bảo lẩm bẩm một tiếng, ban đêm Tô Oanh và Tiêu Tẫn đều không ở đây, là Triệu ma ma dỗ bọn họ ngủ, nhưng ban đêm Đại Bảo đã quen Tô Oanh ở bên người, hôm nay Tô Oanh chậm chạp không trở về cậu bé ngủ không yên ổn, vừa rồi tỉnh lại không thấy Tô Oanh thì hơi hoảng hốt, như thế nào cũng đều không ngủ được.
"Thời gian còn sớm, ngủ tiếp đi." Tô Oanh ôm cậu bé nằm xuống ở trên giường.
Như là cảm giác được hơi thở của Tô Oanh, Nhị Bảo cũng theo bản năng rúc vào trên người Tô Oanh.
Tô Oanh hôn một cái ở trên mặt bọn họ, mới ôm bọn họ nhắm hai mắt lại.
Lúc Tô Oanh mở mắt ra, ánh mặt trời bên ngoài đã sáng rồi.
Hiện tại trời tối nhanh và sáng muộn, hừng đông đến trình độ này, ít mà nói cũng là giữa giờ thìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận