[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 385: Thật Thú Vị (2)


Chương 385: Thật Thú Vị (2)
Chương 385: Thật Thú Vị (2)
Chương 385: Thật Thú Vị (2)
Tô Oanh đang chuẩn bị đi, lại nghĩ đến cái gì đó: "Ta tiến vào như thế nào?"
"Phu nhân có thể tiến vào từ sườn núi bên kia, hiện tại phòng hộ bên kia còn chưa làm xong, sau này làm xong, phu nhân cũng chỉ có thể đi cái cửa này, lão gia nói sau này mỗi ngày đều sẽ để người gác ở bên này."
Tô Oanh gật đầu, phương diện này Tiêu Tẫn vẫn là suy xét đến tương đối chu toàn.
"Được, ta đi trước, đóng cửa lại đi."
"Vâng."
Tô Oanh xoay người lên ngựa, đi ra sau núi.
Hiện tại thời tiết lạnh, tới gần chân núi đều không có rau dại nấm, ngay cả lúc trước còn có thể gặp phải một ít động vật nhỏ cũng không thấy bóng dáng.
Tô Oanh tới trên núi sau đó bỏ ngựa vào không gian, một đường đi vào bên trong.
Xác định xung quanh không có ai, nàng lấy dụng cụ dò xét từ trong không gian ra bắt đầu tìm kiếm tung tích con mồi.
Nhưng đi một vòng, trừ tìm được một ít linh tinh con mồi nhỏ ra, thì không còn thu hoạch gì khác.
Ngay ở lúc Tô Oanh chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, phát hiện trên dụng cụ xuất hiện một điểm đỏ, rất nhanh điểm đỏ kia đã hiện ra trạng thái khuếch tán chậm rãi phát tán ra bốn phía, ánh mắt Tô Oanh sáng lên, đáy mắt bắn ra tia u ám hưng phấn.
"Hay cho gia hỏa, không có thì một con đều không có, mà có thì đến hẳn một đám."
Tô Oanh dựa theo tình hình đuổi theo về phía đó, càng đuổi càng hưng phấn, a, điểm đỏ càng ngày càng nhiều!
Theo điểm đỏ tới gần, Tô Oanh xoay người bò tới lên trên một cây to cao, lấy kính viễn vọng ra quan sát tình huống xung quanh.
Rất nhanh, nàng đã nghe thấy một trận động tĩnh chạy về bên này.
Nàng xuyên qua kính viễn vọng vừa thấy, lại là đàn hươu.
Hươu cũng là động vật quần cư, thích kết bè kết đội hành động, Hạ đại thúc từng nói, vào đông ăn hươu, chính là đại bổ.
Tô Oanh lấy súng gây mê ra, phát hiện đàn hươu này là vô cùng hoảng sợ, đang lang thang chạy về bên này, nàng không vội vàng động thủ, chỉ là an tĩnh quan sát.
Rất nhanh, nàng đã thấy có mười mấy lão hổ đuổi theo đàn hươu chạy tới.
Trong chớp mắt thấy lão hổ kia, đôi mắt Tô Oanh đều trợn tròn, nàng vẫn luôn cho rằng Bạch Hổ nàng gặp được ở trên đường lưu đày kia đã là cực phẩm trong đó, nhưng nhìn từ thể tích của những con lão hổ vàng đen giao nhau này một chút đều không thể kém hơi Bạch Hổ kia, nhìn từ dáng người và lực hành động, nhóm người này càng có lực sát thương hơn.
"Đưa tới cửa, sao ta sẽ không cần chứ."
Tô Oanh giơ gây tê trong tay lên nhắm ngay vào con đầu đàn lớn nhất kia, sau đó bắn kim gây mê ra ngoài.
Kim gây mê đâm vào thân thể của lão hổ, lão hổ cứng đờ một lát sau đó ầm ầm ngã xuống đất.
Sợ phóng không ngất những đại gia hỏa này, Tô Oanh sẽ phải tăng lượng thuốc lớn.
Khi Tô Oanh chuẩn bị bắn tới con thứ hai, con lão hổ đầu đàn trúng kim gây mê run run cơ thể, lại chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, thoạt nhìn nó vô cùng tức giận, một đôi mắt hổ cảnh giác nhìn bốn phía, như đang tìm kiếm người ám toán nó.
"Rống!"
Nó đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, lại nhào về phía hươu bị đồng bạn cắn lần nữa, tuy động tác không linh hoạt như lúc trước, nhưng gia hỏa này còn có thể đứng lên, vậy đã vượt qua đoán trước của Tô Oanh.
Tô Oanh luôn mãi xác định liều thuốc của gây mê của mình: "Có thể bắn ra một liều thuốc cho một con voi, lại khiến ngươi không ngất, thú vị."
Tô Oanh tăng mạnh liều thuốc gây tê, nhưng lần này mục tiêu của nàng không phải lão hổ lúc trước kia, mà là một con khác.
Bắn kim gây mê ra, lão hổ kia cũng giống như con lúc trước kia chỉ cứng đờ mấy cái ngay lập tức ngã xuống.
Tô Oanh cũng không nhàn rỗi, mà là bắn kim gây mê về phía những con hươu hoảng sợ chạy trốn đó.
"Rống!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận