[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 397: Khí Thế Mạnh Mẽ, Không Sợ Gian Nan (1)


Chương 397: Khí Thế Mạnh Mẽ, Không Sợ Gian Nan (1)
Chương 397: Khí Thế Mạnh Mẽ, Không Sợ Gian Nan (1)
Chương 397: Khí Thế Mạnh Mẽ, Không Sợ Gian Nan (1)
Tiêu Tẫn cảm thấy lão hổ vẫn quá nguy hiểm, nhưng nghĩ đến đám sói kia cũng không nói gì nữa.
Tô Oanh lập tức bắt nhiều trâu như vậy trở về, khi đi trên đường ở khu khác, mọi người đều vô cùng khiếp sợ, lần này nàng cũng không tính ăn mảnh, để cho Giang Dương đi gọi trưởng khu các khu đến đây.
"Các ngươi mỗi người mang ba con trâu trở về chia cho mọi người ăn tết đi."
Hổ Uy vừa nghe nào nguyện ý muốn: "Cảm ơn ý tốt của Tô nương tử, năm nay lương thực của đoàn người đều tương đối đầy đủ, vẫn là Tô nương tử tự mình giữ lại đi."
"Đúng vậy Tô nương tử, chúng ta có ăn rồi."
Tô Oanh liếc nhìn bọn họ một cái: "Đây cũng không phải là cho các ngươi ăn mảnh, đoạn thời gian gần đây mọi người đều rất vất vả, mấy con trâu này là muốn các ngươi lấy về chia đều, mặc kệ các ngươi nấu chín một nhà một chén thịt hay là cắt một miếng chia cho mỗi nhà một phần đều tùy các ngươi, ta chỉ hy vọng các ngươi không cần có bất kỳ bất công gì."
Nếu những thịt trâu này không phải cho bọn họ, Hổ Uy bọn họ cũng chỉ có thể nhận lấy.
"Tô nương tử ngươi yên tâm, phàm là vất vả đi theo xây dựng Lão Hổ Doanh, đều sẽ có thịt ăn."
Sau khi liên tục cảm ơn Tô Oanh, Hổ Uy kéo bò rừng trở về.
Hiện tại trừ việc bảo vệ của Tiêu Tẫn bên kia thì còn có một ít công việc cần thực hiện chưa làm xong, những chuyện khác trên cơ bản đã xong cả. Bởi vì tuyết rơi nên ruộng đất bên ngoài chỉ cần ngó qua một chút là được, không cần phải đến tưới nước hàng ngày nên thoáng cái tất cả mọi người đều đang rảnh rỗi.
"A nương, con hổ lớn kia thật đáng sợ." Đại Bảo và Nhị Bảo ôm chặt đùi Tô Oanh, liếc nhìn con hổ tạm thời bị bắt ngồi xổm trong góc từ phía xa.
Con hổ này chỉ cần há miệng một cái là có thể nuốt hết đầu của bọn chúng, thật đáng sợ!
"Đừng sợ, ta dẫn các con đi cho nó biết mặt."
Tô Oanh ôm hai đứa nhỏ đi về phía con hổ.
Tuy rằng không biết Tô Oanh dùng biện pháp gì để khống chế nó nhưng trong lòng nó đã có tính toán nhất định, chỉ cần nó thoát khỏi phạm vi khống chế của nàng thì nó sẽ cảm nhận được nỗi đau không chịu nổi nên hiện tại nó tạm thời sẽ không làm bất kỳ hành động phản kháng nào.
Khi nhìn thấy Tô Oanh ôm hai đứa nhỏ đi tới, đôi mắt hổ lớn lạnh lùng trừng bọn họ.
Đối diện với ánh mắt của hổ lớn, Nhị Bảo cực kỳ sợ hãi ôm lấy cổ Tô Oanh không dám nhìn nữa, thật sự quá đáng sợ! Còn đáng sợ hơn cả chó nhỏ nữa!
Tuy rằng Đại Bảo vẫn mạnh mẽ chống đỡ nhìn thẳng mắt hổ lớn nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn không tự chủ nắm chặt lấy tay nàng, dùng cái này áp chế nội tâm đang sợ hãi.
"Đừng sợ, mẫu thân đang ở đây."
Tô Oanh dẫn bọn họ đến trước mặt con hổ, khi cách đó ba bước thì dừng lại, gọi: "Mèo lớn, lại đây."
Con hổ lớn không thèm phản ứng, nhưng khi đảo mắt đối diện với ánh mắt cười như không cười của Tô Oanh, nó lập tức ngồi dậy.
"Lại đây, ta không muốn nói lần thứ ba."
Hổ lớn đã cảm nhận được từng đợt sát khí toả ra từ trên người nàng .
Cuối cùng nó vẫn khuất nhục đứng lên đi tới ngồi xuống trước mặt Tô Oanh.
"Chó con, lại đây."
Lang Vương đang lười biếng nằm rạp trên mặt đất phơi nắng ấm áp của ngày đông giật mình xoay người ngồi dậy, vui vẻ đi tới trước mặt Tô Oanh.
Ngoan ngoãn như một con chó.
Hổ lớn cực kỳ khinh bỉ nhìn Lang Vương, hoàn toàn không giống một con sói chút nào, sống như một con chó vậy, sống vậy thì để nó ăn thịt quách cho rồi!
"Chó con, lại đây nằm lật bụng lại đi."
Lang Vương cực kỳ chân chó nằm ngửa lộ ra cái bụng của mình trước mặt Tô Oanh.
Hổ lớn lại càng khinh bỉ, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không muốn cho con chó lớn lên giống sói này nhiều hơn.
"Mèo lớn có thấy chưa? Lại đây lật bụng một cái đi."
Hổ lớn: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận