[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 402: Đánh Bại Ngươi Vào Một Ngày Nào Đó (1)


Chương 402: Đánh Bại Ngươi Vào Một Ngày Nào Đó (1)
Chương 402: Đánh Bại Ngươi Vào Một Ngày Nào Đó (1)
Chương 402: Đánh Bại Ngươi Vào Một Ngày Nào Đó (1)
Hạ Thủ Nghĩa quay đầu cười nhìn Tô Oanh: "Phu nhân sao lại vào đây, ở đây không có gì phải hỗ trợ, nếu không thì phu nhân ra hậu viện xem xem, Khương đại nương đang làm dưa muối, hình như đang thiếu người đó."
Làm dưa muối? Cái này rất ngon, nàng còn rất thích ăn dưa muối Khương đại nương làm.
Tô Oanh lại chạy ra khỏi bếp, nhìn nàng đi rồi, Hạ Thủ Nghĩa thở ra một hơi: "Nguy hiểm, thật nguy hiểm, nếu ta không nhanh tay thì chậu thịt kia không chừng sẽ bị chà đạp rồi."
Tô Oanh vui vẻ chạy đến hậu viện, bên này có một khoảng đất trống lớn để trồng thực phẩm, thế nhưng hai ngày trước thực phẩm trong sân đều đã được thu hoạch hết, hai ngày nay Khương đại nương mang thực phẩm thu hoạch được đi phơi khô sau đó chuẩn bị cho thực phẩm vào trong bình, nếu không đồ ăn nhiều như vậy trong chốc lát ăn không hết thì bỏ hỏng cũng lãng phí.
"Khương đại nương, bên này bà có đang thiếu người hay không?"
Khương đại nương ngẩng đầu nhìn Tô Oanh một cái cười nói: "Phu nhân nếu không có chuyện gì thì giúp ta mang những bình này xuống hầm đi, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong rồi."
"Được."
Tô Oanh hai tay ôm bình đi thẳng xuống hầm.
Triệu ma ma bày ra hết hạt dưa đậu phộng mua lúc trước, gần sang năm mới không có mấy thứ này sẽ làm cho người ta cảm thấy thiếu thiếu.
"Triệu nãi nãi, con muốn ăn đậu phộng." Nhị Bảo thấy Triệu ma ma bày thức ăn ra thì lập tức lẻn vào trong nhà, động tác vội vàng kia cực kỳ giống Tô Oanh.
Triệu ma ma cầm một nắm đậu phộng cưng chiều thả vào trong tay nàng: "Tiểu thư ngoan, cầm đi ăn đi, thế nhưng lúc ăn nhất định phải cẩn thận, đừng để đậu phộng kẹt trong họng mà phải nhai chậm rãi, biết chưa?"
"Đã biết thưa Triệu nãi nãi, con đi chơi đây."
"Đi đi, cẩn thận một chút."
"Đã biết."
Nhị Bảo nhanh như chớp chạy tới bên cạnh Đại Bảo và Lâm Sanh.
Hai người lúc này đang đứng cách con hổ lớn khoảng mười bước, mấy đôi mắt to tò mò cứ như vậy trông mong nhìn con hổ lớn đang lười biếng nằm rạp trên mặt đất.
Con hổ lớn cũng phát hiện ra sự tồn tại của chúng, nhưng rõ ràng nó không để mấy hạt đậu nhỏ này vào mắt.
Đại Bảo nhìn hổ lớn, thăm dò tính hướng bước chân lên một bước.
Lâm Sanh thấy thế vội vàng thì bắt lấy cậu bé: "Tễ Nhi đệ đệ, đệ đừng cách nó quá gần, phu nhân nói con hổ lớn này vẫn chưa hoàn toàn được thuần phục, nhỡ nó nhảy dựng lên đả thương đệ thì làm sao bây giờ?"
Đại Bảo nghe vậy lập tức dừng chân lại: "Vậy đệ sẽ đứng ở chỗ này nhìn, đệ sẽ không tới gần."
Lâm Sanh sợ cậu bé lại gần nên nắm chặt lấy tay cậu bé.
Nhị Bảo cầm một cái ghế nhỏ tới, cô bé đang bóc đậu phộng trong túi ăn say sưa.
Âm thanh của cái miệng nhỏ nhắn "Nhóp nhép nhóp nhép" thu hút sự chú ý của con hổ lớn.
Hổ lớn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Nhị Bảo.
Nhị Bảo sợ tới mức hạt đậu phộng đang trong tay cũng rớt, đứng lên khỏi ghế trốn ra sau lưng Lâm Sanh.
"Linh Nhi muội muội đừng sợ, ta sẽ bảo vệ các ngươi."
Lâm Sanh cũng sợ đến mức cơ thể nhỏ gầy trở nên căng thẳng, nhưng vẫn dũng cảm chắn trước người hai đệ muội.
Nhị Bảo từ phía sau Lâm Sênh thò cái đầu nhỏ ra: "Lâm Sanh ca ca, huynh nói xem nó có phải cũng muốn ăn đậu phộng hay không?"
Lâm Sanh căng thẳng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nói: "Linh Nhi muội muội, hổ lớn không ăn đậu phộng, nó chỉ muốn ăn thịt thôi!"
Nhị Bảo hoảng sợ trợn tròn mắt: "Oa, hổ lớn đừng ăn thịt của ta mà."
"Linh Nhi đừng chạy, cẩn thận ngã..." Lâm Sanh thấy Nhị Bảo sợ tới mức chạy đi thì vội vàng đuổi theo.
Đại Bảo lại không đi mà chỉ đứng tại chỗ, như là đang giằng co cùng hổ lớn.
Lỗ tai hổ lớn giật giật, đảo mắt nhìn về phía Đại Bảo, sau đó lại chậm rãi dời tầm mắt, hiển nhiên không đặt Đại Bảo ở trong mắt.
Đại Bảo dường như là bị loại thái độ này của hổ lớn chọc giận, cậu bé mím môi, nắm chặt nắm đấm nhỏ của mình chậm rãi đi về phía hổ lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận