[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 408: Có Thể Nói Là Không Có Đường Lui (2)


Chương 408: Có Thể Nói Là Không Có Đường Lui (2)
Chương 408: Có Thể Nói Là Không Có Đường Lui (2)
Chương 408: Có Thể Nói Là Không Có Đường Lui (2)
Sườn đất bên này đã được khai hoang và trồng cây ăn quả, phía dưới mở đường đi lại dễ dàng hơn trước rất nhiều.
Nàng cưỡi ngựa đến bên ngoài Thanh Long Doanh.
Từ xa có thể nhìn thấy ngọn lửa nhảy múa trước cổng Thanh Long Doanh.
Tô Oanh xoay người xuống ngựa, thả ngựa vào không gian, trong bóng tối đi tới cổng Thanh Long Doanh, phát hiện mặt đất ngoài cổng đầy máu, còn có một số thi thể bị cắt xén nát bẫy.
Tô Oanh bước tới, kiểm tra sơ qua các vết thương trên xác chết, tất cả đều giống với vết thương của Ngọ Phong, đều bị thú dữ cắn xé.
Trong đêm lạnh lẽo chỉ thỉnh thoảng vang lên những âm thanh "lách tách" của ngọn đuốc đang cháy và tiếng gió lạnh thổi qua.
Tô Oanh bước vào cánh cổng đổ nát, mùi máu tanh nồng nặc hòa lẫn trong cơn gió lạnh thổi về phía nàng.
Mặt đất phủ tuyết nhuốm đầy máu, xác chết nằm ngổn ngang trên mặt đất, nhiều xác đã bị rút sạch ruột.
Tiếng gió lạnh bên tai càng lúc càng mãnh liệt, thổi khiến tai Tô Oanh đau nhức.
Cô lấy dụng cụ ra rồi bật lên, trên máy không có một chấm đỏ nào cả.
Thanh Long Doanh không còn người sống sót!
Tô Oanh đi đến kho lương thực, cửa kho lương thực mở ra, bên trong trống rỗng.
Không còn gì sót lại cả.
Hổ Uy nói trong Thanh Long Doanh có hơn mấy nghìn người, chẳng lẽ hàng nghìn người đều bị giết?
Tô Oanh cảnh giác bước đi vào bên trong Thanh Long Doanh, khắp nơi đều có dấu vết của thú dữ, nàng thả ngựa ra khỏi không gian và lên ngựa, sau đó đi vòng quanh Thanh Long Doanh.
Tất cả các nơi ở đây không chỗ nào là không có máu.
Thanh Long Doanh khác với Lão Hổ Doanh, nó hoàn toàn do Ngọ Phong và những người khác cai trị, vì vậy người trong Thanh Long Doanh sống tương đối tập trung với nhau.
Tô Oanh đến những ngôi nhà bình thường đó, nàng xuống ngựa, cánh cửa gỗ đã rơi xuống đất, nàng đứng bên ngoài nhìn vào, căn phòng tối đen như mực nên nàng lấy đèn pin ra soi rồi bước vào.
Ở bên trong gian nhà chính, có một xác chết bị xé nát mất đầu.
Đi sâu hơn vào bên trong, có một người phụ nữ ngã xuống đất, trên tay người phụ nữ đó vẫn nắm chặt một chiếc lục lạc, trên giường có một miếng vải bố quấn đứa trẻ lại, nhưng đứa trẻ đã biến mất.
Tô Oanh xoay người rời khỏi nhà, liên tiếp đi vào mấy gian phòng, tình huống bên trong cơ bản cũng đều giống như vậy.
Những ngôi nhà hoặc là đầy người chết hoặc là trống không, không có ai sống sót, thậm chí cả gia súc cũng không.
Vẻ mặt Tô Oanh ngưng trọng bước ra khỏi nhà, lên ngựa rời khỏi Thanh Long Doanh.
Khi nàng trở lại Lão Hổ Doanh thì trời đã sáng rồi.
Hổ Uy và những người khác vẫn đang đợi trong phòng chính, không ai trong số họ rời đi.
Nghe thấy trong sân có động tĩnh, Kiều Dương là người đầu tiên lao ra ngoài mở cửa sân ra.
"Tô nương tử đã trở lại."
Tô Oanh gật đầu rồi bước vào sân, mọi người nghe thấy tiếng động đều ra khỏi nhà.
Nhìn thấy trên người Tô Oanh không có dấu hiệu đánh nhau, mọi người không khỏi thở ra một hơi.
"Tô nương tử, thế nào rồi? Thanh Long Doanh thế nào rồi?"
"Đã bị giết."
Ba chữ ngắn gọn lập tức khiến người ta rợn cả tóc gáy.
"Bị giết..."
Đó là hàng ngàn người! Giết hết à? !
"Bên đó tình huống thế nào?" Hổ Uy khó khăn mở miệng.
Vẻ mặt Tô Oanh âm trầm nói: "Trên mặt đất đầy máu, không có một người còn sống, khắp nơi đều là xác chết bị mãnh thú cắn, kho lương thực trống rỗng, ngay cả gia súc cũng không còn."
Bọn họ vốn tưởng rằng Thanh Long doanh sẽ bị người Thiên Khôi trừng phạt, nhưng không ngờ rằng người Thiên Khôi sẽ giết sạch bọn họ! Điều này quá tàn nhẫn!
"Làm sao, phải làm sao bây giờ! Thanh Long doanh đã bị tàn sát, chúng ta nên làm gì? Chạy bây giờ vẫn còn kịp, chờ chúng ta thoát khỏi kiếp nạn này rồi trở về cũng không muộn!" Long Bát tỏ ra hốt hoảng, hận mình bây giờ có thể mọc cánh bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận