[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 410: Bảo Chiến Vậy Thì Chiến Thôi (2)


Chương 410: Bảo Chiến Vậy Thì Chiến Thôi (2)
Chương 410: Bảo Chiến Vậy Thì Chiến Thôi (2)
Chương 410: Bảo Chiến Vậy Thì Chiến Thôi (2)
Hổ Uy gật đầu nói: "Nói vậy thì cũng không phải là không được."
Tô Oanh đứng dậy nói với Tiêu Tẫn: "Các ngươi nói tiếp đi, ta sẽ về ngay."
Bọn họ chỉ bảo Tô Oanh đến nhà cầu rồi không nói thêm gì nữa.
Đúng là Tô Oanh đến nhà cầu thật, nhưng không phải để đi vệ sinh mà là để vào không gian.
Lúc trước, nàng còn cảm thấy những thứ vũ khí trong không gian không phù hợp để sử dụng tại đây, nào ngờ, mới đó mà đã có chỗ cần dùng đến rồi.
Tô Oanh vào không gian, bắt đầu tìm kiếm thứ mình muốn trên từng giá vũ khí một.
Chẳng mấy chốc, nàng đã tìm được một thứ giống như ốc biển ở cái giá cuối cùng, nàng lấy món đồ ra khỏi không gian.
Sau khi rời khỏi nhà cầu, nàng cũng không vội vàng trở lại gian chính ngay mà vòng qua hậu viện, đi thẳng đến gần con hổ kia.
Khoảnh khắc con hổ nhìn thấy Tô Oanh, lông trên người lập tức dựng hết cả lên, toàn thân tỏa ra khí thế muốn liều đến cùng với Tô Oanh.
Tô Oanh nhìn nó rồi đặt ốc biển lên miệng thổi vang.
"U u" âm thanh phát ra từ con ốc biển, con hổ ngay giây trước còn hùng hổ muốn đánh nhau với Tô Oanh vừa nghe được tiếng ốc biển, lông trên người đã lập tức cụp xuống, đầu hổ to lớn nghiêng nghiêng nhìn Tô Oanh với vẻ hoài nghi.
Dáng vẻ đó vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, chẳng còn sót lại chút nào dáng vẻ oai phong hùng hổ mới nãy.
Tô Oanh thấy thế, ấn vào nút khác trên ốc biển rồi lại thổi vang.
Âm thanh "u u" phát ra từ ốc biển lần này lớn hơn một chút so với lần trước, con hổ vừa dịu đi lại xù lông lên, nó cáu kỉnh rũ rũ bộ lông trên thân, nóng nảy đá chân liên tục, dáng vẻ trông cực kì thiếu kiên nhẫn, đến ngay cả vua sói nằm phía trên con hổ cũng có biểu hiện y hệt.
Vua sói cáu kỉnh nghiến răng, ánh mắt hung tợn lườm con hổ trước mặt, như là có thể quyết sống mái một phen với nó bất cứ lúc nào.
Tô Oanh chầm chậm thả tay ra, tiếng ốc biển cũng dứt.
Thời điểm âm thanh dừng lại, con hổ và vua sói cũng lập tức im bặt.
Con hổ quay đầu, nhìn Tô Oanh đầy nghi ngờ, lại thấy Tô Oanh nở nụ cười như thể vừa tìm ra châu lục mới với nó.
Con hổ chỉ thấy da đầu tê rần, cô gái này muốn làm gì chứ!
Thử nghiệm thành công, Tô Oanh hài lòng cầm ốc biển quay về gian chính, mọi người vẫn đang bàn bạc sách lược chiến đấu, không hề để tâm đến chuyện Tô Oanh vừa làm gì.
"Đã thảo luận được đến đâu chưa?" Tô Oanh hỏi.
Tiêu Tẫn ngẩng lên nhìn nàng.
"Rồi."
"Dựa vào lời họ kể, khả năng người Thiên Khôi đi vào từ cửa chính rất cao, ta và ngươi canh ở cửa chính, Hổ Uy dẫn người canh ở bên sườn núi, Mông đại thúc và Long Bát một trái một phải."
"Được, đợi chút nữa có thể về sắp xếp nhân lực luôn."
"Được."
Bàn bạc xong xuôi, tất cả đều rời đi.
Không ai ngờ đến, rõ ràng lúc đến vẫn còn cùng vui vẻ đón năm mới, vậy mà mới vui chưa được mấy canh giờ đã xảy ra chuyện như vậy rồi.
Sau khi nhóm Mông Tư rời đi, Tiêu Tẫn đã đến chỗ Nhất Hào kể rõ tình hình.
Tô Oanh vừa bước ra từ gian chính đã thấy vẻ mặt đầy lo lắng của đám Triệu ma ma.
"Phu nhân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đúng đó phu nhân, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Khi mọi người bàn bạc, các nàng đều không có mặt, họ chỉ cảm thấy bầu không khí trở nên nặng nề không giống trước, nhưng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện đáng sợ gì rồi.
Thực tại tàn nhẫn, cuối cùng vẫn phải đối diện với thứ cần đối diện, Tô Oanh nói sơ với họ chuyện Thanh Long Doanh bị tàn sát.
Nghe xong tất cả đều thay đổi sắc mặt.
"Vậy... vậy, đối phương là ai, sao lại lợi hại như thế được, rồi giờ phải làm sao đây phu nhân, chúng ta phải làm gì đây?"
"Chúng ta sẽ chuẩn bị toàn diện sẵn sàng nghênh chiến, bắt đầu từ giờ, các ngươi và đám Hạ đại thúc cố hết sức làm ra nhiều lương khô có thể cất trữ nhất đề phòng trường hợp xấu có thể xảy ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận