[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 412: Thể Hiện Tốt Vào (2)


Chương 412: Thể Hiện Tốt Vào (2)
Chương 412: Thể Hiện Tốt Vào (2)
Chương 412: Thể Hiện Tốt Vào (2)
Đại Bảo và Nhị Bảo bị dọa sợ, đứng ngây ra như trời trồng, không dám đến gần nữa.
Con hổ thấy hai đứa nhóc trơ ra như phỗng, gầm gừ, đắc ý hẳn lên.
Nào ngờ, nó còn chưa đắc ý được bao lâu, Tô Oanh đã vung tay chụp vào mắt nó.
"Ngoan ngoãn đi, nếu không tao sẽ móc mắt mày ra cho chó ăn đấy."
"Grào!"
Con hổ tức giận gầm gừ nhưng cũng không dám trừng mắt nữa.
Đại Bảo và Nhị Bảo thấy con hổ đã bị Tô Oanh thuần phục mới dám bước đến.
"Mẫu thân bế, Linh Nhi cũng muốn cưỡi hổ."
"Bế mẫu thân ơi."
Tô Oanh vươn tay bế hai đứa trẻ lên.
"Đi, mẫu thân đưa các con ra ngoài hóng gió."
"Được ạ, được ạ, cưỡi hổ đi hóng gió thôi."
Lần đầu được ngồi trên lưng hổ, hai đứa trẻ vừa sợ vừa phấn khích, có lẽ là vì có Tô Oanh ở đây đã đủ khiến chúng thấy an toàn, sau mấy giây căng thẳng và sợ sệt, cuối cùng chúng cũng dần thả lỏng, không còn sợ nữa mà còn nói cười ríu rít trên lưng hổ.
Mỗi lần Tô Oanh phát hiện con hổ không chịu nghe lời, nàng sẽ thổi ốc biển, sau khi nghe tiếng của ốc biển, nó lập tức trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Đại Bảo thông minh, rất nhanh đã nhận ra kĩ xảo này.
"Mẫu thân, đây là cái gì vậy, tại sao sau khi người thôi nó, con hổ lại nghe lời như thế?"
"Đây là vật dụng khống chế động vật bằng tần số âm thanh, khi chúng nghe được những tần số âm thanh khác nhau, cơ thể sẽ sinh ra những phản ứng khác nhau, có thể giúp chúng ta thuần phục chúng ở nhiều mức độ."
Đại Bảo nửa hiểu nửa không gật đầu, cậu bé chẳng biết dụng cụ gì, chỉ biết thứ này có thể huấn luyện được hổ dữ, cậu bé cũng rất muốn có một cái.
"Mẫu thân, con, con dùng nó được không?"
"Được chứ, đợi lúc rảnh rỗi mẫu thân sẽ dạy con cách sử dụng."
Thấy Tô Oanh đồng ý, Đại Bảo vui vẻ cười: "Cảm ơn người mẫu thân, người tốt quá đi."
"Mẫu thân mẫu thân, Linh Nhi cũng muốn, Linh Nhi cũng muốn."
Tô Oanh nắn bóp gương mặt nhỏ nhắn của Nhị Bảo: "Ai cũng có, đến lúc ấy mẫu thân cho các con mỗi đứa một cái."
"Được ạ, mẫu thân tốt quá!"
Tô Oanh sợ hai đứa trẻ lạnh, nên không dẫn chúng ra ngoài bao lâu đã đưa cả hai về.
Sau khi bế hai đứa trẻ đưa cho Triệu ma ma, Tô Oanh nhìn con hổ cười như không cười.
"Đến lúc ấy, phải thể hiện thật tốt trước mặt chủ của ngươi đấy."
Con hổ nhìn Tô Oanh nghi hoặc, rõ ràng là không hiểu nàng nói vậy là sao.
Sau đêm 30, Lão Hổ Doanh đã tiến vào trạng thái phòng ngự cấp một, tất cả đều đã vào vị trí gác của mình, số người tuần tra cũng tăng lên.
Dần dà, những người khác trong Lão Hổ Doanh cũng đã cảm nhận được bầu không khí có gì đó sai sai, cũng hỏi han xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cũng chẳng biết là ai đã nói ra chuyện người Thiên Khôi sắp đến, mà người ở Lão Hổ Doanh đều khá sợ hãi. Mặc dù số đông họ đều chưa từng đối đầu trực tiếp với người Thiên Khôi, nhưng họ đều đã nghe đến sự đáng sợ của người Thiên Khôi từ lâu rồi.
Sớm mùng ba Tết, khi Tiêu Tẫn đang chuẩn bị đi tuần tra, vừa mở cửa đã thấy đám đông xúm xít ngoài đó.
"Mọi người đang làm gì vậy?" Tiêu Tẫn đưa mắt nhìn một lượt họ, thấy tay bọn họ cầm đủ thứ nào gậy gỗ, nào búa, nào dao chẻ củi, mắt lấp lánh nhìn hắn.
"Tiêu lão gia, bọn ta nghe bảo người Thiên Khôi đã tàn sát Thanh Long Doanh, chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể ngồi im chờ chết, chúng ta phải bảo vệ Lão Hổ Doanh!"
"Đúng, chúng ta phải bảo vệ Lão Hổ Doanh, quyết không chịu thua."
"Tiêu lão gia, ngài nói cho bọn ta biết, bọn ta phải làm gì, chỉ cần là việc bọn ta làm được, bọn ta quyết không thoái thác."
"Đúng thế, chỉ cần bảo vệ được Lão Hổ Doanh, dù chết bọn ta cũng không sợ!"
Sự nỗ lực suốt khoảng thời gian qua đã giúp họ thấy được hi vọng sống, họ quyết không cho phép ai dập tắt ánh sáng họ chỉ vừa mới thấy được đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận