[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 413: Rao Giảng Quy Tắc Bằng Vũ Lực (1)


Chương 413: Rao Giảng Quy Tắc Bằng Vũ Lực (1)
Chương 413: Rao Giảng Quy Tắc Bằng Vũ Lực (1)
Chương 413: Rao Giảng Quy Tắc Bằng Vũ Lực (1)
Tô Oanh đứng trên tầng hai, nhìn người trong sân, ánh sáng nơi đáy mắt ngày càng sáng hơn.
Tiêu Tẫn chia một số đến bốn khu vực canh gác, một số phụ trách tuần tra.
Đã nói là làm, ai cũng cần có trách nhiệm bảo vệ Lão Hổ Doanh. ...
Đêm dần khuya.
Tô Oanh đứng trên cổng, nhìn không gian chìm trong bóng đêm đen kịt.
Hơi lạnh xuyên qua mặt nạ bằng vải bông xộc thẳng vào mũi, trên mặt nạ cũng đọng một lớp sương lạnh.
"Miêu Nhi, mày nói xem chủ cũ của mày khi nào mới đến?"
Con hổ nghẹn ngào lắc đầu, rồi bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngoài cửa, dường như nó đã phấn chấn hẳn lên.
Tô Oanh đưa mắt nhìn về phía ánh lửa nhảy múa đằng xa, chầm chậm đi đến.
"Gào, gào gào..." Con hổ phát ra tiếng gầm nhẹ ngày càng sốt ruột, để lộ cảm xúc ngày một kích động.
"Đến rồi."
Trong bóng tối, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tô Oanh càng thêm trong trẻo.
Hai chữ này đã khiến người trên cửa lập tức trở nên căng thẳng.
"Đến rồi, người Thiên Khôi đến rồi."
Tô Oanh nhìn ánh lửa cách đó không xa, nói với người canh cửa: "Thả cho chúng vào trước đã, bắt rùa trong chum."
"Vâng."
Tô Oanh nhìn ánh lửa bên dưới khi sáng khi tối, dường như là đã tới rất gần, nhưng đi tới đi lui, chúng đều không thể nhanh chóng đến được cổng.
Ánh mắt Tô Oanh lạnh dần, xem ra người đến hôm nay không giỏi về trận pháp.
Vòng qua vòng lại gần nửa canh giờ, dường như đối phương đã mất kiên nhẫn, Tô Oanh chỉ thấy từng khúc gỗ rơi xuống.
Không thể ra được thì chúng phá hỏng, chỉ cần bốn góc trận pháp bị phá, trận pháp tự khắc cũng bị phá, đó là lời của Tiêu Tẫn.
Tô Oanh cầm ống nhòm lên nhìn về phía ánh lửa, cũng chỉ thấy được hai con mắt lộ ra ngoài của họ, những chỗ khác đều được giấu kín.
"Phu nhân, họ đang làm gì vậy?"
"Phá trận, chút nữa đều phải cảnh giác, chúng, sắp đến rồi."
"Rõ."
Tô Oanh bước ra cửa đợi.
"Rầm rầm." Tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Oanh ngước mắt nhìn lên, ra hiệu cho họ mở cửa.
Sau khi cánh cửa gỗ nặng nề được mấy người hợp sức đẩy ra chỗ khác, cửa cũng từ từ mở ra.
Một cơn gió rét thổi vào, mang theo mùi hôi đặc trưng trên người dã thú.
Kẻ đứng ngoài cửa toàn thân trên dưới đều bị che kín bằng vải đen, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài.
Lúc nam nhân dẫn đầu thấy con hổ im lặng đứng cạnh Tô Oanh, con ngươi nhạt màu thoáng hiện sự âm u.
"Hổ Uy đâu?" Người vừa đến cất tiếng hỏi.
"Giờ Lão Hổ Doanh do ta quản lý, cần nói gì thì cứ nói với ta."
Nam nhân nhìn Tô Oanh, dẫn đám người đi theo Tô Oanh vào trong.
Tô Oanh đưa họ vào trong Lão Hổ Doanh.
"Ngồi."
Nam nhân áo đen không kì kèo gì, ngồi luôn xuống ghế, mí mắt nông nhướng lên: "Đồ của bọn ta đâu?"
Tô Oanh nhìn hắn nửa cười nửa không cười: "Đồ nào?"
Nam nhân áo đen híp mắt, ánh mắt nhìn Tô Oanh hệt như nhìn một người chết.
"Xem ra chuyện Thanh Long Doanh bị tàn sát vẫn chưa đủ để cảnh tỉnh các người chút nào nhỉ."
"Sao? Ngươi muốn giết cả Lão Hổ Doanh à?"
Tô Oanh vừa dứt lời, người trong phòng đều phẫn nộ trợn mắt với nam nhân áo đen.
Hắn ta nở nụ cười khinh bỉ: "Sao lại không thể?"
Nam nhân áo đen bất ngờ đứng dậy, rút thanh nhuyễn kiếm bên hông ra, đâm về phía Tô Oanh với tốc độ cực nhanh!
Kiếm pháp của hắn ta rất nhanh, nếu không vì động tác của Tô Oanh còn nhanh hơn thì giờ hẳn thanh kiếm đã đâm xuyên qua cổ họng nàng rồi.
Tô Oanh vung chiếc dùi cui điện trong tay lên hút lấy thanh kiếm trên tay hắn ta.
Đáy mắt hắn ta thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, rất nhanh sau đó cơ thể đã đụng vào bàn gỗ, kế đó thanh kiếm trên tay hắn ta mới rơi xuống.
Đến lúc hồi thần, hắn ta mới lấy còi trên người ra thổi, những người áo đen chờ sẵn ngoài sân rất nhanh đã lục tục.
Đám Tô Oanh đã đề phòng trước, lúc đối phương định ra tay, họ đã ném đạn khói ra ngoài.
Trong sân lập tức mịt mù khói, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận