[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 415: Trận Chiến Đầu Giành Thắng Lợi (1)


Chương 415: Trận Chiến Đầu Giành Thắng Lợi (1)
Chương 415: Trận Chiến Đầu Giành Thắng Lợi (1)
Chương 415: Trận Chiến Đầu Giành Thắng Lợi (1)
Khoảnh khắc cây giáo dài rút ra khỏi máu thịt, móc ra một mảng máu và thịt.
Hắc hộ pháp "phụt" một tiếng, miệng phun máu tươi, biết lần này bản thân gặp phải đối thủ mạnh, hắn ta không tiếp tục hiếu chiến, xoay người chạy mất.
Tiêu Tẫn lại không có ý định cứ bỏ qua cho hắn ta dễ dàng như vậy, hắn phóng như bay về phía trước trực tiếp ngăn lại đường đi của Hắc hộ pháp.
"Doanh Lão Hổ không phải là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi."
Cây giáo dài trong tay Tiêu Tẫn nhanh chóng xoay tròn, mũi giáo sắc bén xen lẫn với cơn gió bắc lạnh lẽo, gần như thổi đến khiến người ta không mở mắt nổi.
Hắc hộ pháp biết bản thân mình không địch lại được, trong tay hắn ta nắm một nắm bọt đen ném xuống đất "ầm" một tiếng, một luồng khói đen đặc lan ra trong chốc lát, che mất tầm mắt.
Tiêu Tẫn nhanh chóng nhắm hai mắt lại, cây giáo dài trong tay khựng lại, đột nhiên bay ra ngoài.
"Ạch!"
Tên Hắc hộ pháp chạy trốn được một nửa kinh hoàng trợn tròn hai mắt, dường như không dám tin bản thân lại cứ như vậy mà mất mạng.
Hắn ta ngơ ngác nhìn cây giáo dài đâm thủng ngực mình, cơ thể thẳng tắp ngã xuống mặt đất.
Lúc này, làn khói đen đặc tản đi, dung nhan anh tuấn mang theo huyết khí của Tiêu Tẫn dần rõ nét trong gió tuyết.
Hắn đi đến nơi Hắc hộ pháp ngã xuống, cây giáo dài đã cắm vào trong đất, trên mặt đất lại chỉ còn lại một vũng máu, ngay cả y phục cũng đều bị hòa tan rồi.
Con ngươi đen của Tiêu Tẫn âm trầm, xoay người trở lại trong sân, phát hiện những tên hắc y nhân kia đều ngã xuống đất và không còn thở, chỉ còn lại một vài tên lọt lưới, cũng rất nhanh bị Tô Oanh bắt lấy rồi giải quyết.
"Ngươi ở lại, ta ra ngoài cổng thành xem xem."
Tô Oanh để Tiêu Tẫn ở lại giải quyết hậu quả, còn mình thì đi về phía cổng thành, nàng muốn xem xem, những người này rốt cuộc dẫn theo bao nhiêu dã thú tới.
Tô Oanh bước ra khỏi cửa lớn, trong bóng tối bắt gặp một đôi mắt tỏa ra ánh sáng xanh lục, nhìn sang một cái, lại không nhìn thấy đầu!
Ở phía trước là hổ và sư tử to lớn, thậm chí còn có voi lớn nữa, thảo nào người của Thanh Long Doanh gần như đều bị bọn chúng xé thành mảnh nhỏ.
Tô Oanh lấy ốc biển ra chậm rãi thổi lên.
Sau khi những con dã thú kia khi nghe thấy tiếng ốc biển thì càng thêm bình tĩnh, từng con từng con yên tĩnh như thể bản thân chỉ là một con thỏ.
"Ông trời ơi, ta sống đến từng này tuổi rồi còn chưa từng thấy nhiều dã thú đến như vậy."
"Ta, ta cũng vậy, thật sự là, quá, quá đáng sợ rồi."
Tô Oanh chậm rãi lùi vào trong cửa lớn, tiếng ốc biển bỗng thay đổi, bắt đầu trở nên cao vút, sau khi những con mãnh thú kia nghe thấy bèn xôn xao đứng dậy, sau đó chia thành mấy luồng rời khỏi Lão Hổ Doanh theo những hướng khác nhau.
Mọi người đứng trên tường cửa xem đến khiếp sợ không thôi, những con quái vật này cứ như rồi? Bọn họ còn nghĩ tiếp sau đó sẽ có một trận đấu ác liệt nữa!
Cho đến khi không thể ngửi thấy hơi thở của dã thú, Tô Oanh mới bỏ ốc biển xuống.
"Phu nhân, cái này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Tô Oanh nhìn ốc biển trong tay, trước đó nàng không hiểu đối phương rốt cuộc đã dùng cái gì để khống chế và huấn luyện dã thú, tại sao khi con hổ nghe thấy tiếng còi thì sẽ thay đổi cảm xúc một cách rất có chỉ định.
Sau đó nàng đột nhiên nghĩ đến con ốc biển này, con ốc biển này đưa ý thức của nhân loại thông qua việc thổi để tập hợp và điều tiết rồi phát ra sóng âm khác nhau sau đó truyền tống về phía dã thú, khiến cho dã thú trở nên nghe lời.
Đồ vật này trước đây nàng vốn chưa từng dùng, còn là được tìm thấy vào lúc vơ vét vật tư của phe địch, cảm thấy chơi vui thì tiện tay bỏ vào không gian, không ngờ còn có lúc phát huy được tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận