[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 417: Còn Có Càn Khôn Khác (1)


Chương 417: Còn Có Càn Khôn Khác (1)
Chương 417: Còn Có Càn Khôn Khác (1)
Chương 417: Còn Có Càn Khôn Khác (1)
Bạch y nhân không nhúc nhích, mà là để con báo đang ngồi xổm ở bên cạnh bước lên phía trước ngửi ngửi người của Hắc y nhân, sau khi chắc chắn không có vấn đề, bọn họ mới mở một cái cửa hông nhỏ ở bên dưới cửa lớn cho Hắc y nhân đi vào.
Hắc y nhân đi một mạch đến tầng cao nhất của cung điện, quỳ xuống trước cánh cửa điện đang đóng chặt.
"Hắc nô có chuyện muốn bẩm báo với bệ hạ."
Hai người mặc áo đỏ thậm chí còn không thèm nhìn Hắc y nhân một cái, xoay người bước vào trong đại điện.
Chốc lát sau, Hồng y nhân bước ra, ra hiệu cho Hắc y nhân vào điện.
Hắc y nhân không có đứng dậy, mà là nằm rạp xuống quỳ bò vào trong đại điện.
Trong đại điện, vàng son lộng lẫy, thế nhưng Hắc y nhân ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên: "Hắc nô bái kiến bệ hạ."
Một bóng người ngồi ở phía trên cung điện, từ trên cao nhìn xuống Hắc y nhân ở phía dưới, đáy mắt không có chút cảm xúc: "Chuyện gì?"
"Hồi bẩm bệ hạ, Hắc hộ pháp hôm qua đến Lão Hổ Doanh thu lương lực đến nay vẫn chưa về, nhưng nhóm tiểu sủng được dẫn theo đều đã tự mình trở về rồi."
Ngón tay sắc nhọn của người ngồi trên ghế cầm đầu vụt qua trên mi tâm, giữa hai lông mày hiện lên một vệt thích thú: "Hắc hộ pháp đúng thật là càng ngày càng không ngoan rồi, sao lại không trở về đúng giờ?"
"Nô cũng không biết, bệ hạ có muốn phải người đi điều tra điều tra không?"
"Đi đi, dẫn Hắc hộ pháp trở về, bổn hoàng phải trừng phạt hắn ta ra lẽ."
Vừa dứt lời, thì có một người nam nhân mặc áo đỏ bước lên, hắn ta đi đến phía trước vương tọa, mở cái vò trong tay ra để người trên vương tọa nhìn một cái: "Bệ hạ, Hắc hộ pháp chết."
"Chết rồi... Ừm, có hơi thú vị, bọn họ vậy mà lại dám động vào người của bổn hoàng, lá gan cũng không nhỏ, đi, để Hôi hộ pháp dẫn người đi xem xem đã xảy ra chuyện gì."
"Vâng."...
Trận chiến đầu tiên của Lão Hổ Doanh đối chiến với người của Thiên Khôi giành thắng lợi, mặc dù mọi người vui mừng nhưng cũng không dám xem thường, dù sao con người đều sẽ có bản năng đề phòng và sợ hãi với những thứ bản thân chưa biết.
Tô Oanh ngồi xếp bằng trên ghế để điều tức, nếu đã không biết thực lực thật sự của đối thủ, vậy chỉ có thể không ngừng khiến bản thân trở nên lớn mạnh.
Chỉ cần bản thân đủ lớn mạnh, bất kể đối mặt với đối thủ thế nào cũng sẽ không rơi vào cảnh không có sức mạnh.
Sau khi điều tức xong, Tô Oanh chỉ cảm thấy toàn thân đều nóng lên, thời tiết tuyết rơi cho dù chỉ mặc một chiếc áo bông mỏng manh nàng cũng không hề cảm thấy lạnh.
Tô Oanh đi tới trước mặt con hổ đó, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào trong đáy mắt con hổ.
Nàng phát hiện, sau khi bản thân Hắc y nhân chết đi, con súc sinh này sẽ trở nên hiền lành hơn, quả nhiên động vật còn hiểu cái gì gọi là cá lớn nuốt cá bé hơn cả con người.
Tô Oanh lấy ra ống kim đã chuẩn bị trước đâm vào mạch máu con hổ, rút mấy ống máu ra ngoài.
Nàng muốn biết tại sao bọn chúng có thể chống lại thuốc gây mê, một hai con thì thôi đi, toàn bộ đều như vậy thì không bình thường nữa, có thể nhân lúc nàng không cần ra ngoài cửa canh giữ, nàng muốn nhân cơ hội nghiên cứu một chút.
Kim tiêm bé nhỏ đâm vào trong cơ thể cứ như gãi ngứa, con hổ cũng không có cảm giác gì.
Tô Oanh rút mấy ống máu rồi tự mình chạy vào trong không gian nghiên cứu rồi, một khi đi vào rồi là nửa ngày cũng không bước ra.
Lâm Thù Du đi ra từ trong nhà bếp, nhìn cánh cửa nhà vệ sinh đóng chặt trong lòng trực tiếp ngờ vực: "Chẳng lẽ phu nhân ăn không tiêu rồi, sao vào đó lâu như vậy vẫn chưa bước ra."
Bạch Sương nghe vậy nói: "Không hẳn, phu nhân đi vệ sinh vẫn luôn rất lâu, có điều hôm nay cực kỳ lâu."
"Chẳng lẽ... ngủ quên trong đó rồi sao?"
Hai người trao đổi ánh mắt một cái, có thể ngủ được... trong nhà vệ sinh sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận