[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 420: Đánh Bại (2)


Chương 420: Đánh Bại (2)
Chương 420: Đánh Bại (2)
Chương 420: Đánh Bại (2)
Mà những con mãnh thú dũng mãnh từng xông về phía tiền tuyến lúc nãy vẫn cứ như những con chó nhỏ, mèo nhỏ mà ngoan ngoan nằm nhoài ở đó.
"Rút quân, lập tức rút quân!"
Hôi y nhân ra lệnh một tiếng, trên cửa tường chỉ thấy bốc lên từng trận sương mù màu xám "ầm ầm", đợi đến khi sương mù tan đi, những tên Hôi y nhân đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Chạy rồi chạy rồi, đám người Thiên Khôi chạy rồi, ha ha ha ha! Chúng ta thắng rồi, chúng ta lại thắng rồi!"
"Quá tốt rồi, ha ha ha, xem như là khiến bọn rác rưởi này thấy được sự lợi hại của chúng ta ha ha ha!"
Trận chiến này thắng lợi, càng thêm khích lệ khí thế của mọi người, cũng lật đổ sự nhận thức trước đây của bọn họ đối với người của Thiên Khôi, dù sao lúc trước bọn họ vẫn luôn cảm thấy người Thiên Khôi là vô địch, bọn họ căn bản sẽ không thể nào là đối thủ của người Thiên Khôi.
Nhưng sau khi không có sự trợ công của mãnh thú, đám người Thiên Khôi này cũng chỉ có như vậy.
Sắc mặt Tiêu Tẫn sa sầm, lạnh lẽo nhìn đám dã thú canh giữ ở phía dưới, những con dã thú này mặc dù không thể trở thành vũ khí của đối phương, nhưng cũng không thể nào bị bọn họ lợi dụng, thật là đáng tiếc.
"Lão gia, những con mãnh thú này phải xử trí như thế nào? Lại thả chúng nó trở về sao?" Giang Dương đi đến phía sau lưng Tiêu Tẫn nói.
"Không thả, nhiều thế này, ngươi nuôi nổi sao?" Nhiều mãnh thú như vậy, nếu như có chuyện ngoài ý muốn, sẽ là sự uy hiếp rất lớn, cho nên không thể để chúng nó vào Lão Hổ Doanh.
"Thương vong thế nào?"
"Có mười sáu người bị thương, không chết."
Tiêu Tẫn gật đầu: "Xử lý thương binh cẩn thận, thay người lên tiếp tục trông coi, cho dù là trận chiến này đã thắng rồi thì cũng không thể xem thường."
"Thuộc hạ hiểu rõ, vậy... Cái bẫy bên ngoài trận pháp có cần phải bố trí lại lần nữa không?"
Tiêu Tẫn gật đầu: "Đi tìm người tới đây, bây giờ theo ta đi bố trí lại." Cho dù đối phương sẽ đề phòng với chỗ này, nhưng trận pháp và bẫy khác nhau cũng có thể tạo được tác dụng nhất định, có sẽ tốt hơn là không có.
"Vâng, thuộc hạ bây giờ sẽ đi gọi người tới."
Sau khi trời sáng, Tô Oanh mới biết người Thiên Khôi bên kia lại đến rồi, nàng nhìn Tiêu Tẫn đi vào nhà, trên người còn để lại vệt máu đọng.
"Hôm qua sao lại không kêu người đến gọi ta?"
Tiêu Tẫn đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Một vài yêu ma quỷ quái, làm gì cần đến ngươi ra tay."
Tô Oanh nhíu mày: "Nói nhẹ nhàng đến như vậy?"
Tiêu Tẫn đi tới trước mặt nàng, không thể không nói, tên nam nhân này thật sự rất cao lớn, Tô Oanh từ trước cho tới bây giờ đều không thích ngẩng đầu lên nhìn người khác, nàng khẽ nâng mày lên nhìn vào đôi mắt đang rủ xuống của hắn, nói: "Không bị thương?"
Ánh mắt đen sâu của Tiêu Tẫn nhìn thẳng vào nàng, mặt mũi cứng ngắt cũng trở nên dịu dàng không ít: "Bên ngoài quá lạnh, tay chân đều đông cứng rồi, cũng không cảm giác được là có bị thương hay không."
Tô Oanh nhướng mày, tên nam nhân này thông minh lại có bản lĩnh kỹ lưỡng, cho nên nàng cũng không dùng miếng dán ấm trên người hắn, nhưng lại không nghĩ đến hắn cũng chỉ là thân thể máu thịt thôi.
"Để ta xem cho ngươi."
Tiêu Tẫn rất ngoan ngoãn "ừm" một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, để mặc cho Tô Oanh cởi miên bào trên người hắn ra.
Trong phòng rất ấm áp, chênh lệch nhiệt độ bên trong bên ngoài có ít nhất mười mấy hai mươi độ, cho dù cởi miên bao trên người ra cũng không thể khiến người ta cảm thấy rất lạnh.
Những tên Hôi y nhân đó không có ai có thể thành công chạy đến tường cửa, trên người Tiêu Tẫn làm gì có chỗ nào bị thương.
Sau khi Tô Oanh cởi áo trong trên người hắn ra, cẩn thận kiểm tra, cũng không phát hiện trên người hắn có vết thương.
Lòng bàn tay ấm áp của nàng vụt qua sau lưng anh, Tiêu Tẫn chỉ cảm thấy cả người trở nên khô nóng, con ngươi đen càng lúc càng thâm trầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận