[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 422: Chờ Tự Ngươi Nhào Tới (2)


Chương 422: Chờ Tự Ngươi Nhào Tới (2)
Chương 422: Chờ Tự Ngươi Nhào Tới (2)
Chương 422: Chờ Tự Ngươi Nhào Tới (2)
Lúc hừng đông, Long Bát ngồi trên xe ngựa lảo đảo đi tới khu phía đông, đây là khu vực mà bọn hắn trông.
"Trưởng khu, sao ngài lại đến đây?" Thủ hạ nhìn thấy Long Bát ngồi xe ngựa đi đến đây thì vội vàng nghênh đón.
Thủ hạ vén rèm xe lên, liếc mắt nhìn tình hình xung quanh, sau khi xác định không có vấn đề gì mới lên tiếng: "Bảo vệ chặt chẽ, không được xem thường, có việc gì thì lập tức bẩm báo cho Tô nương tử, biết rõ chưa?"
"Vâng, trưởng khu."
Sau khi Long Bát dứt lời, tấm rèm xe cũng hạ xuống.
Ngay khi tầm mắt của hắn ta bị che khuất, chim bay đột nhiên từ trên trời rơi xuống, bay thẳng vào xe ngựa.
Long Bát đang chuẩn bị lấy điểm tâm ra thì lập tức trở nên nghiêm túc, hắn ta vội vàng lấy bàn nhỏ bên cạnh đánh vào con chim đang bay kia.
Nhưng động tác của nó cực nhanh, cho dù Long Bát có đánh như thế nào thì cũng đánh không tới, thậm chí nó còn mổ vài cái lên người hắn ta.
Mỏ của chim vô cùng sắc bén, vừa mổ xuống một cái đã khiến Long Bát hét lên đau đớn.
"Người đâu, mau tới đây, nhanh chóng giết chết con súc sinh này cho ta."
Nhưng điều Long Bát không ngờ tới là bầu trời Lão Hổ Doanh vào lúc này đã bị xâm chiếm bởi loài chim bay như châu chấu đang tập kích.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn chim trên trời.
"Sao đột nhiên lại có nhiều chim nhỏ đến vậy, mấy thứ này từ đâu mà ra?"
"A! Con mắt của ta, con mắt của ta!"
Còn không chờ bọn hắn phản ứng lại, những chú chim kia lập tức từ trên trời lao xuống, nhanh chóng mổ vào phía bọn họ mà không cho bọn họ một chút thời gian để né tránh.
"A! Đau quá, đau chết mất thôi!"
Chim đến càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức gần như có thể bao quanh cả một người.
"Chết tiệt, chúng đến công kích chúng ta. Tất cả mọi người đề phòng, giết chết mấy con chim nhỏ này cho ta!"
Mọi người phản ứng lại, lập tức lấy ra vũ khí trên người mình mà đối phó. Nhưng số lượng chim thực sự là quá nhiều, bọn chúng mổ đến mức khiến cho bọn họ gần như không có sức phản kháng.
Long Bát vội vàng đóng cửa sổ xe ngựa lại: "Mau lên, mau đi tìm Tô nương tử, chạy mau!"
Phu xe lấy đao ra rồi không ngừng chém giết chim nhỏ đang bay đến, roi ngựa trong tay cũng đánh một cái lên con ngựa khiến nó nhanh chóng chạy đi.
Mà lúc này, những con chim này gần như chiếm lĩnh cả bầu trời Lão Hổ Doanh.
Tô Oanh đi ra khỏi không gian, nàng cảm giác được sắc trời thay đổi, vừa đi ra ngoài và ngẩng đầu nhìn lên trời. Hay thật, người có chứng sợ sự dày đặc mà nhìn chim trên trời lúc này chắc sẽ điên mất!
"Triệu ma ma, nhanh, tất cả mọi người trở về phòng hết đi, trốn hết vào trong phòng!" Tô Oanh hét to một tiếng rồi nhào ra sân ôm ba đứa nhỏ đang chơi đùa ngoài đó vào nhà.
Bọn người Triệu ma ma nghe thấy tiếng hét của Tô Oanh cũng mặc kệ việc trong tay mà xoay người chạy trốn.
Tô Oanh đứng ở ngoài cửa nói: "Đóng hết cửa sổ lại, động tác phải nhanh lên, nhanh lên một chút!"
"Vâng, vâng."
"Cẩu Tử, lại đây canh giữ ở ngoài nhà."
"Gào gừ." Lang Vương dẫn theo bầy sói chuẩn bị nghênh đón quân địch.
Tô Oanh xoay người vào nhà, nàng lấy gói bột thuốc lớn từ trong nhà ra rồi rắc lên bầy sói. Sau đó cũng rắc lên người mình một chút, rồi tiến vào không gian lấy mũ phòng hộ và áo chống đạn ra để mặc vào.
Nàng vừa bước ra ngoài, những con chim nhỏ kia lao từ trên trời xuống.
Tô Oanh lấy súng ngắn ra bắn vào đàn chim đang lao xuống.
Những con chim nhỏ bị bắn chết kia rơi xuống đất như mưa.
Nhưng số lượng chim nhỏ này thật sự quá nhiều, nàng chỉ phòng bị được một bên chứ không thể phòng ở bên kia.
Ở phía bên kia ngọn núi ở Lão Hổ Doanh có một hồng y nam tử nhìn đàn chim bay không ngừng đến Lão Hổ Doanh, trên mặt hiện lên nụ cười quái lạ.
"Thoả thích thưởng thức đi, bảo bối của ta, hãy khiến cho bọn hắn biết sự lợi hại của các ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận