[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 429: Nhìn Có Vẻ Quen Mắt (1)


Chương 429: Nhìn Có Vẻ Quen Mắt (1)
Chương 429: Nhìn Có Vẻ Quen Mắt (1)
Chương 429: Nhìn Có Vẻ Quen Mắt (1)
Tiếng động làm người trên cây giật mình, trong tích tắc đã quay ngay về hướng Tô Oanh.
Nhưng khi nhìn sang, bên đó chỉ là một mảng đen kịt, không có gì cả.
Người mặc đồ đỏ lặng lẽ thu tầm mắt lại, ra hiệu cho con báo tiến gần về hướng cây đại thụ kia.
Con báo cảnh giác đi tới gốc đại thụ, sau đó đột ngột nhảy ra phía sau cây, nhưng không thấy gì dưới tàng cây cả, nó lại leo lên cây, cũng không phát hiện ra thứ gì.
Con báo nghiêng đầu, có vẻ khó hiểu.
Nó quay về theo đường cũ, rồi lại trở về bên người áo đỏ để canh gác.
Không được bao lâu sau khi con báo leo từ trên cây xuống, Tô Oanh đã đi ra khỏi không gian.
Nàng ẩn núp sau cây, tay cầm súng thuốc mê nhắm ngay vào người mặc đồ đỏ.
Đúng lúc nàng chuẩn bị bóp cò, người mặc đồ đỏ đột nhiên nhìn sang phía nàng, Tô Oanh chỉ nghe "ầm" một tiếng, nơi người mặc đồ đỏ đứng trước đó bỗng có một làn khói đỏ dày đặc bốc lên, đợi đến khi khói tan, bóng dáng người kia đã biến đâu mất rồi?
Đôi mắt Tô Oanh khẽ híp lại, nàng thu súng vào.
Đúng lúc nàng chuẩn bị xoay người quay đi, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, không biết người mặc đồ đỏ đã ở phía sau từ lúc nào, thanh đoản kiếm trong tay hắn ta đã kề sát trên cổ nàng.
"Đừng làm loạn, nếu không, đao của ta sẽ không có mắt."
Tô Oanh nghe vậy, từ từ giơ hai tay lên.
"Có thể lẻn lại gần ta lặng yên không phát ra tiếng động nào, ngươi thực sự giỏi hơn bọn vô dụng kia một chút, nhưng với ta, cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi, đi chết đi!"
Loan đao trong tay người mặc đồ đỏ dí sát tới phía trước, mắt thấy sắp cắt đứt động mạch cổ Tô Oanh, Tô Oanh lại biến mất ngay trước mắt hắn ta mà không báo trước.
Người mặc đồ đỏ sững sờ, không tin nổi nhìn về chỗ Tô Oanh vừa mới đứng.
Một con người cứ như vậy biến mất trước mặt hắn ta, làm sao có thể như vậy được!?
Người mặc đồ đỏ cúi nhìn xuống con báo dưới tàng cây, thấy nó vẫn ngơ ngác trông xem tình hình xung quanh, hoàn toàn không cảm nhận được dấu hiệu hơi thở của Tô Oanh.
Người mặc đồ đỏ nhanh chóng phi thân xuống dưới tàng cây, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Tô Oanh.
Lúc này, Tô Oanh đang lặng lẽ chờ đợi trong không gian, tính toán thời gian đi ra ngoài.
Biết nếu đối phương không thấy mình, sau đó chắc chắn sẽ không đứng yên một chỗ, chuyện này là quá đủ với nàng rồi.
Bấm đốt ngón tay nhẩm tính thời gian trong lòng đến một lúc vừa vặn, Tô Oanh đi ra khỏi không gian, nàng đứng trên cây, quả nhiên trông thấy cách đó không xa, người mặc đồ đỏ đang tìm kiếm tung tích của mình.
Nàng lại lấy súng thuốc mê, nhắm ngay vào lưng hắn ta.
Tô Oanh kiểm soát hơi thở ở mức nhẹ nhất, thu hết sát khí của bản thân lại, khi người mặc đồ đỏ tập trung tinh thần chăm chăm tìm người, không phát hiện ra nàng, nàng nhanh chóng bắn súng thuốc mê ngay.
Lúc người mặc đồ đỏ phát hiện ra có điều gì không ổn thì đã chẳng còn kịp nữa.
Một tiếng "ầm" vang lên, làn khói đỏ lại lần nữa tỏa ra, Tô Oanh nhảy xuống từ trên cây, khói đỏ đã tản đi bớt, có điều, người đồ đỏ cũng biến mất rồi.
Con báo bên cạnh thấy Tô Oanh tiến lại gần, lập tức nhào thẳng tới chỗ nàng.
Tô Oanh sử dụng điện côn trong tay, hạ gục luôn con báo.
Tô Oanh kiểm tra vị trí người mặc đồ đỏ vừa biến mất, dù không thấy người đâu, nhưng kim gây mê của nàng cũng đã không còn tăm tích, chứng tỏ phát súng kia của nàng đã trúng mục tiêu rồi.
Trừ khi hắn ta được nuôi lớn bằng thuốc như những con thú hoang kia, có khả năng kháng thuốc cực mạnh, nếu không thì chắc chắn không thể chạy xa được.
Tô Oanh lấy thiết bị, mở ra, trên thiết bị nhanh chóng hiển thị vị trí đánh dấu chấm đỏ.
Tô Oanh đuổi theo hướng dấu chấm đỏ, quả nhiên nhìn thấy người mặc đồ đỏ đang chật vật di chuyển về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận