[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 432: Đồng Cam Cộng Khổ (2)


Chương 432: Đồng Cam Cộng Khổ (2)
Chương 432: Đồng Cam Cộng Khổ (2)
Chương 432: Đồng Cam Cộng Khổ (2)
Tiêu Tẫn là khôi nhất nhân, lần này người tới là một kẻ mặc đồ đỏ, chẳng lẽ bọn người Thiên Khôi dùng màu sắc để phân chia cấp bậc người à?
Lệnh bài này, chắc chắn là biểu tượng về thân phận của người đồ đỏ.
Tiêu Tẫn vừa nghe nàng nói thì đã hiểu ngay ý định của nàng: "Ngươi định làm gì?"
Tô Oanh cũng tính không giấu giếm gì: "Cầm những thứ này trà trộn vào xem, rốt cuộc người Thiên Khôi là thứ gì."
Tiêu Tẫn cau mày không đồng tình: "Quá liều lĩnh."
Tô Oanh ngồi phịch xuống ghế: "Không vào hang hổ sao bắt được hổ con, không thể cứ bị động chịu đòn mãi được."
"Ngươi đừng nói ngươi sẽ đi, hệ thống phòng thủ ở Hổ Doanh, ta muốn nói tới cách bố trí canh phòng, ngươi hiểu rõ hơn ta, ngươi thích hợp ở lại đây trấn giữ hơn, nhìn quanh cả Hổ Doanh, không ai thích hợp để đi tới đó hơn ta."
Lời này khiến Tiêu Tẫn không biết phản bác thế nào.
"Ta biết, mặc dù ta không đồng ý thì ngươi vẫn sẽ đi." Quyết định của nàng không bao giờ dễ dàng thay đổi, hắn chỉ hơi tức giận với chính bản thân, sao không thể đưa nàng đứng dưới cánh mình, trong sự che chở của mình.
Tô Oanh nhìn thấy sự buồn rầu giữa hàng lông mày của hắn, đứng dậy vỗ vai hắn một cái: "Tô Oanh không bao giờ là bông hoa nhỏ yếu ớt núp sau lưng ai cả, nếu ngươi có năng lực thì hãy đứng bên cạnh ta, cùng ta kề vai chiến đấu, đồng cam cộng khổ."
Tiêu Tẫn nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay chậm rãi ôm trọn bàn tay nhỏ của nàng: "Được, chúng ta đồng cam cộng khổ."
Tô Oanh cười một tiếng, chạm nắm tay mình vào nắm tay gấp đôi kích cỡ của hắn: "Vậy thì Hổ Doanh giao lại cho ngươi đấy."
"Ừm, ngươi, nhất định phải thật cẩn thận."
"Không thành vấn đề."
Đêm hôm đó, Tô Oanh cùng con hổ lớn rời khỏi Lão Hổ Doanh.
Con hổ đã ở vùng đất Thiên Khuyển lâu như vậy, tất nhiên sẽ biết rõ đại bản doanh của chúng đặt ở đâu, Tô Oanh ngồi xếp bằng trên lưng nó, cứ như thế lắc lư lảo đảo, cùng nó đi sâu vào trong núi.
Đêm trong núi lại càng im ắng hơn hết thảy, im ắng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng gió lùa và tiếng hít thở nặng nhọc của con hổ.
Tô Oanh nhắm mắt lại, từ từ làm chậm nhịp thở của mình, dùng phương pháp này để điều hoà hơi thở, khiến bản thân có thể điều chỉnh hô hấp tới trạng thái tốt nhất có thể trước khi đến nơi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, con hổ bất chợt dừng lại.
Tô Oanh từ từ mở mắt, trước mắt là bức tường thành cao ngất trời.
Tô Oanh xuống lưng hổ, tường thành trước mặt cao hơn rất nhiều so với tường thành biên giới Sở quốc nàng. Cái mặt tường này, người bình thường muốn xông vào gần như là không có khả năng.
Tô Oanh nhấc chân đá đá vào mông Lão Hổ: "Hồi trước ngươi vào như thế nào?"
Lão Hổ vung vẩy lông trên người, đi vào tường thành rống lên mấy tiếng.
Tô Oanh nhướng mày, tường thành này kín kẽ, cũng không biết cửa ở chỗ nào.
Ngay lúc Tô Oanh đang nghi hoặc thì mặt tường đóng chặt trước mắt đột nhiên nứt ra khe hở thật dài rồi ngay lập tức một lối vào dài và rộng vài mét hiện ra ngay trước mắt.
Lão Hổ vô cùng tự nhiên đi vào.
Tô Oanh ngơ ngác đi theo phía sau.
Điều khiến cho Tô Oanh không ngờ đến là, bên trong là một cánh rừng vô tận, cảm giác giống như nàng đi qua bức tường tiến vào khu rừng nguyên thuỷ.
Dã thú trong rừng thấy Lão Hổ trở về đều nhộn nhịp chừa đường cho nó, có thể thấy được bình thường Lão Hổ cũng có địa vị nhất định trong dã thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận