[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 434: Trong Có Trời Đất (2)


Chương 434: Trong Có Trời Đất (2)
Chương 434: Trong Có Trời Đất (2)
Chương 434: Trong Có Trời Đất (2)
Tô Oanh xác định bản thân không có nhìn nhầm, là chết lặng. Những ánh mắt đó ảm đạm không có ánh sáng, giống như... một cái máy được lên dây cót, không có bất cứ cảm xúc gì.
Lại xem kỹ năng luyện tập của bọn họ, người ở mỗi thê đội* đều không giống nhau lắm.
*Thê đội: là bộ phận của đội hình được sắp xếp theo bậc thang để hành động theo thứ tự kế tiếp nhau vì mục đích đã được quyết định trong kế hoạch.
Sau khi quan sát nàng phát hiện ra, kỹ năng luyện tập có mối quan hệ nhất định với màu sắc quần áo mà bọn họ mặc trên người. Màu sắc càng nổi, thứ luyện tập càng uyên thâm hơn.
Nàng nói rồi, người bên này chỉ dùng màu sắc để phân biệt cấp bậc.
Mà những đứa trẻ nhỏ tuổi nhất kia như là vừa mới đến chỗ này, dường như vẫn chưa thích nghi được kiểu cuộc sống này khiến nàng không khỏi nhớ đến Thanh Long Doanh bị tàn sát trước kia. Nhớ lại, dường như lúc đó không có tìm ra được có bao nhiêu thi thể của trẻ con ở trong Thanh Long Doanh.
Rất có thể những đứa trẻ đó đều bị mang đến chỗ quỷ quái này.
Tô Oanh nhìn mặt trời trên bầu trời, bây giờ mặt trời chói chang đã nhô lên cao. Mặc dù mùa đông không nóng nhưng mà ánh nắng sáng rực khiến người ta không mở mắt ra được, nhưng những người huấn luyện này không hề có ý muốn dừng lại.
Tô Oanh không thể không nói, những người này còn tàn nhẫn hơn nàng. Nghĩ đến lúc nàng huấn luyện bọn họ số 1, một ngày ba bữa đều đúng giờ không chậm trễ. Mặc dù như vậy cũng đã có một số người trong bọn họ không chịu nổi, huống chi những đứa trẻ xanh xao vàng vọt này.
Thời gian một buổi sáng, không biết có bao nhiêu đứa trẻ đã ngã xuống.
Để đối phó với những đứa trẻ ngã xuống, nhóm Hắc y nhân không phải đánh thì cũng giội nước lạnh cho tỉnh, không tỉnh thì trực tiếp xách lên ném sang bên cạnh.
"Hư!"
Một tiếng còi chói tai vang lên, tất cả mọi người đều dừng hành động trong tay. Sau khi tiếng còi dừng lại, những người huấn luyện trên sân mới đặt mông ngồi xuống đất. Tiếng còi vang lên nghĩa là bọn họ có thể nghỉ ngơi.
Hắc y nhân căn bản sẽ không cho bọn họ uống nước, khát nước bọn chúng lấy một nắm đá viên bỏ vào miệng nhai.
Sau đó có mấy Hắc y nhân đẩy một chiếc xe đẩy qua, ném những đứa trẻ ngã xuống đất lên trên xe rồi đẩy về phía hành lang.
Tô Oanh hơi híp híp mắt, sau hành lang là chỗ dã thú cư ngụ. Nàng không cho rằng những Hắc y nhân này sẽ có lòng tốt đẩy những đứa trẻ này đi nghỉ ngơi, chữa bệnh!
Tô Oanh yên lặng đi theo xe đẩy.
Sau khi đến ngoài hành lang xe dừng lại, bọn họ mỗi người xách hai đứa bé đi vào hành lang.
Tô Oanh xách hai đứa bé đi theo về phía trước đã thấy bọn họ tới hành lang bên kia, ném đứa trẻ vào trong rừng, sau đó xoay người rời đi.
Tô Oanh đi phía sau những bọn Hắc y nhân kia, nhân lúc bọn chúng không chú ý bèn cố ý thả chậm bước chân.
Sau khi đợi bọn chúng đi xa, nàng mới xoay người trở lại trước mắt những đứa trẻ bị ném xuống kia.
"A, không, đừng qua đây, đừng qua đây!"
"Cứu mạng, cứu mạng..."
Tô Oanh vừa mới quay lại đã thấy những đứa trẻ bị ném xuống kia bị dã thú vây quanh.
Đứa trẻ còn tỉnh táo hoảng sợ thét chói tai cầu cứu, nhưng không biết dù có gào đến vỡ giọng thì những người kia cũng sẽ không tới cứu bọn họ.
Tô Oanh híp mắt lại, nghiêng mình tiến lên đánh một quyền lên trên mặt con báo săn đang bổ nhào về phía đứa trẻ.
"Rống!"
Báo săn nổi giận gầm lên một tiếng, muốn phản kích nhưng sau khi đến gần ngửi thấy mùi trên người Tô Oanh lập tức hoảng sợ, ngoan ngoãn lùi từng bước ra sau.
Dã thú khác thấy vậy cũng đều lui về sau, không dám đến gần dù nửa bước.
"Cút."
Từng con dã thú run lên, xoay người bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận